Quan hạo lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 03
"Người đẹp, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không vậy?" Sau khi do dự một lúc, Quan Hạo Lê liền hỏi.
Tiết Giai Ny thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, đối với kiểu bắt chuyện này cô đã gặp qua nhiều rồi, hoàn toàn không có ý tưởng gì mới.
"Ôi! Đoán không ra là anh có thể dùng cách cũ rích như vậy nha?" Cát Xuyến lên tiếng đánh giá anh.
"Bác sĩ Quan, đây không giống như phong cách của anh!" Vẻ mặt Nam Cung Thần kinh ngạc, cũng không phải ngày đầu anh biết Quan Hạo Lê, nhưng lần đầu anh thấy anh ta dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy bắt chuyện với con gái, trong lòng khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Quan Hạo Lê nhăn mày, trừng mắt liếc Nam Cung thần, cậu nói nhiều rồi đó!
Nam Cung Thần rất biết điều mời Cát Xuyến lên xe anh ngồi, giao cơ hội cho bạn tốt, dù nói gì đi nữa thì cô gái nhỏ kia nhìn cũng được, nếu như có thể bắt được trái tim của cậu ấy, đương nhiên là tốt rồi !
Cát Xuyến nháy mắt với bạn tốt, ý tứ hết sức rõ ràng: thử xem, đây là loại đàn ông thận trọng thành thục! Lại vừa vặn có ý với cậu, nghề nghiệp là bác sĩ, cũng không tệ lắm nha!
Tiết Giai Ny không biết làm sao chỉ có thể giở giọng xem thường, Cát gia làm như mình đang tích trữ hàng hóa vậy? Muốn ra sức đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa ra ngoài như vậy sao?
"Người đẹp Tiết, mời.
.
.
.
.
." Quan Hạo Lê làm động tác mời thật điêu luyện.
Dọc theo đường đi, căn bản Tiết Giai Ny không nói gì, chỉ là yên lặng nhìn những công trình kiến trúc dọc đường bên ngoài cửa sổ, cô nhạy cảm thấy rằng người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình nhiều lần, ngón tay đan chặt vào nhau, hơi bực mình.
Người này làm cái gì vậy! Không lo lái xe cho tốt lại nhìn cô làm gì?
Bỗng nhiên, trước giao lộ có một chiếc xe chạy nhanh tới, cô rất sợ sẽ có chuyện xảy ra, vội vàng mở miệng nhắc nhở người đàn ông nào đó: "Xin anh chuyên tâm nhìn về phía trước mà lái xe được không ? Đừng lấy tính mạng của tôi ra mà đùa giỡn nữa!"
Khóe miệng Quan Hạo Lê nhấc lên dáng tươi cười thích thú: "Người đẹp Tiết, kỹ thuật lái xe của tôi, cô có thể hoàn toàn yên tâm."
"Tôi có tên họ ." Tiết Giai Ny tức giận nói.
"Em gái Giai Ny.
.
.
.
.
." Anh còn chưa nói xong liền thấy Tiết Giai Ny giận dữ nhìn mình.
"Vậy đành phải gọi là Giai Ny ." Quan Hạo Lê cố ý thở dài.
"Đừng kêu thân thiết như vậy, tôi không có quen anh” Giọng điệu Tiết Giai Ny rất kiên quyết, thầm nghĩ : vừa rồi người này coi như rất thận trọng , dường như càng nhìn càng giống tên vô lại như vậy?
Quan Hạo Lê cũng không tức giận , dáng vẻ cười mỉm như cũ: "Cô nha! Từ quen biết đến hiểu rỏ, cũng có một quá trình nhận biết nhau mà!"
"Không có nữa câu hợp ý mà!" Tiết Giai Ny lách mình vào trong, không có suy nghĩ muốn để ý đến anh.
"Tôi sẽ hỏi cô câu hỏi cuối cùng, có phải cô có chị gái hay chị họ …? Có dáng vẻ rất giống cô hay không?” Quan Hạo Lê chưa hết hy vọng tiếp tục hỏi
"Thật xin lỗi, nói cho anh biết, tôi không có!"
Nói chuyện thất bại, Quan Hạo Lê hơi mất hứng, sờ cái mũi, thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ là bởi vì khuôn mặt cô ấy lớn lên giống với nhiều người? Hoặc là dáng vẻ của cô rất giống với em gái của bạn gái mình? Vì vậy mới cảm thấy cô rất quen mặt?
Thôi, không phải là một cô gái nhỏ thôi sao! Anh cần gì phải tốn quá nhiều tâm tư như vậy, qua đêm nay bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, là mình suy nghĩ nhiều rồi!
Đương nhiên là Tiết Giai Ny không biết được ý nghĩ của người đàn ông ngồi bên cạnh, mặc dù nhìn anh xem như cũng đẹp trai, nhưng bản chất cũng là tên du côn vô lại, cô cũng không hứng thú gì!
Trái ngược với sự trầm mặc im lặng của bọn họ, trên chiếc xe khác lại tràn đầy tiếng hoan hô, xem ra Cát Xuyến và Nam Cung Thần tán gẫu thật sự rất vui vẻ.
"Xem ra hai người bọn họ rất xứng đôi." Đột nhiên Quan Hạo Lê nói một câu.
"Cát gia đã là hoa có chủ từ lâu rồi, mọi người đừng mong có cơ hội." Tiết Giai Ny lạnh lùng buông một câu.
Quan Hạo Lê quay đầu nhìn cô liếc mắt một cái: "Vậy còn cô?”
“Có quan hệ gì với anh chứ?” Tiết Giai Ny hừ một tiếng, người này nói chuyện thật đáng ghét!
Quan Hạo Lê xoay tròn mắt, xem ra bên cạnh người đẹp nhỏ này còn không có đối tượng, là đóa hoa hồng có gai hoa mà! Hoặc là tầm mắt rất cao, hoặc là.
.
.
.
.
.
*******
Rất nhanh, xe liền đến bến đò.
Tiết Giai Ny dẫn đầu mở cửa xe xuống xe, gió biển mát mẻ thổi từ mặt tiền cửa hiệu, cô nhắm mắt lại hít tở sâu, mở mắt ra liền thấy một chiếc du thuyền to lớn sang trọng, đẹp đẽ và rực rỡ, lựa chọn ăn cơm ở đây, với bầu trời đầy sao làm ánh đèn, biển khơi mênh mông làm nền, thật không phải là lãng mạn thông thường mà.
Chỉ hy vọng Đằng Cận Tư là người chồng chân thật, hai người có thể bạc đầu không chia ly, hạnh phúc mỹ mãn.
"Hâm mộ sao?" Đột nhiên Quan Hạo Lê ghé sát tai cô thì thầm.
"Hâm mộ cái đầu anh!" Tiết Giai Ny hung hăng mắng anh, sau đó cất bước tiến về phía trước.
"Ách.
.
.
.
.
." Vẻ mặt Quan Hạo Lê tối đen.
"Làm sao vậy? Kinh ngạc ?" Nam Cung Thần bước tới, nhìn có chút hả hê cười nói.
"Chàng trai trẻ, cậu tốt nhất nên cầu nguyện sẽ không phạm tội ở chết ở trên tay của mình, nếu không.
.
.
.
.
.
Hừ! Hãy chịu đựng thật tốt !" Quan Hạo Lê hầm hừ uy hiếp anh ta.
Nam Cung Thần sửa sang lại áo, bước nhanh về phía trước, để lại Quan Hạo Lê đứng một mình chỗ đó.
Cát Xuyến ôm cánh tay bạn tốt, vừa nhẹ nhàng nói: "Thế nào? Bác sĩ Quan đó cũng không tệ chứ hả?"
"Giống tên vô lại." Tiết Giai Ny đưa ra đánh giá đúng trọng tâm.
"Không đến mức như vậy chứ! Mình thấy anh ta giống như loại công tử tốt vậy đó!" Cát Xuyến vô cùng kinh ngạc.
"Cậu bị biểu hiện giả dối bề ngoài của anh ta che đậy rồi."
"Phải không?" Cát Xuyến vẫn là có chút không dám tin.
"Cậu phải tin tưởng ánh mắt của mình , tối nay chúng ta đến đây là để xem xét vị kia của nhà Chân Chân , không có liên quan gì với hai người đàn ông kia, đến đây thì ngừng lại được chưa hả?" Tiết Giai Ny ngăn cản Cát Xuyến tiếp tục hỏi thăm.
"Được rồi." Cát Xuyến đành gật đầu, có một số việc, không thể sốt rột quá, từ từ sẽ đến.
Mới đi được vài bước trên boong tàu, liền nghe thấy giọng nói hài hước của Quan Hạo Lê vang lên: "Ôi! Hóa ra hai người đang ở đây diễn RMS Titanic nha!"
Các cô nghe vậy liền nhìn qua, phía trước không xa, có một nam một nữ đang ôm chặt nhau, hôn mãnh liệt, lãng mạn triền miên, không phải Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân thì là ai?
"Buông !"Lập tức Lương Chân Chân liền tỉnh táo lại, đỏ mặt đẩy cánh tay đàn ông đang ôm chặt lấy cô không buông ra.
.
Đằng Cận Tư đành phải lưu luyến buông cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào vừa miệng của người phụ nữ ở trong lòng ra, nghiêm mặt lạnh lùng lướt nhanh về phía bốn người ở phía xa, sắc bén"Sưu sưu sưu" bắn tới, Hạo Lê và Nam Cung thật sự là phá hư phong cảnh mà, cắt ngang thời gian triền miên êm đẹp của anh!
"Mình nói A Tư, cậu không cần dùng ánh mắt như muốn giết người kia nhìn mình được không? Ở đây là ngoài trời, cậu cũng không đánh dấu ở trên thuyền ‘ người nhàn rỗi chớ quấy rầy ’ , ai mà biết hai người đang tiến hành loại hình tượng hạn chế này chứ!" Quan Hạo Lê cố ý giả vờ như dáng vẻ rất sợ hãi, trong mắt cũng là lóe ra ý cười.
"Nói nhảm!" Đôi mắt đen của Đằng Cận Tư lạnh thấu xương lướt về phía anh, bực mình cong môi.
Tiết Giai Ny nhịn không được"Xì!" cười một tiếng, năng lực giết người của anh Đằng thật đúng là không mạnh như bình thường mà, thực kinh điển! Nên học tập.
Quan Hạo Lê ở bên cạnh nghe được tiếng cười của cô, đành phải bĩu môi, thực tự giác hạn chế lại, nếu người đẹp bên cạnh đều vui vẻ, anh cho là mình nên giữ lại một chút cảm giác thần bí thôi, để lộ mình quá nhiều không phải là lựa chọn tốt, bình tĩnh, bình tĩnh.
"Cậu chủ, bây giờ ăn cơm hay là.
.
.
.
.
.
Lát nữa?" Nam Cung Thần kịp thời giải vây.
"Em đói bụng rồi ." Lương Chân Chân thầm nghĩ phải nhanh thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này mới được, nhỏ giọng lầu bầu nói, giọng nói đủ một mình Đằng Cận Tư nghe được.
Anh thản nhiên liếc nhìn Nam Cung Thần: "Bây giờ."
Vì vậy, đoàn người đi tới bàn cơm đã được sắp xếp tốt ở ngoài trời, Cát Xuyến đụng vào Tiết Giai Ny, nói nhỏ vào taiđưa lỗ tai: "Đằng Cận Tư thực sự rất cưng chìu vợ đấy, có câu nói cho cùng, bách luyện cương cũng hóa thành vòng chỉ nhu, nhìn hai người họ thì biết."
"Đừng ăn trong chén nhìn trong nồi nha! Đỗ Tri Hàng nhà cậu cũng coi cậu như tâm can bảo bối mà cưng chìu." Tiết Giai Ny nghiêng người liếc nhìn cô.
"Lại hâm mộ đố kị nữa hả ?" Cát Xuyến giương mi cười đắc ý.
"Cậu có Quách Tĩnh, thì mình cũng sẽ tìm được Dương Quá thuộc về mình, có gì mà đắc ý hả?" Tiết Giai Ny tức giận liếc mắt nhìn cô.
"Là là là! Chúng ta xinh đẹp phóng khoáng tao nhã khéo léo người gặp người thích làm sao mà cô Tiết lại ưu sầu vì đàn ông đây?" Cát Xuyến nhỏ giọng cười nhạo.
"Muốn bị đánh mà!" Tiết Giai Ny tức giận vung tới một quyền.
"Khụ.
.
.
.
.
.
Hai người đẹp, nên ăn cơm ." Nam Cung Thần ho nhẹ một tiếng.
"Giai Ny, Cát gia, anh ấy là Đằng Cận Tư." Lương Chân Chân e lệ rụt rè giới thiệu với hai bạn tốt, hai gò má ửng hồng như máu, xinh đẹp động lòng người.
"Tôi mặc kệ anh có thân phận gì, nếu Chân Chân ở cùng anh, vậy anh phải đối xử toàn tâm toàn ý với cô ấy, nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Tiết Giai Ny nghiêm túc nhìn anh.
"Giai Ny nói đúng, chúng tôi cũng không phải hạng đàn bà dễ bị bắt nạt, anh cũng không thể để cho vợ mình bị tủi thân được!" Cát Xuyến nói tiếp.
Quan Hạo Lê đứng ở một bên ung dung nhìn trò, không nghĩ tới hai cô gái này có chút dũng khí, lại có thể nói chuyện như vậy với A Tư, nhìn thấy anh ta cũng không có chút xíu biểu cảm háo sắc nào, cư xử bình thường, hoàn toàn đối xử với anh ta như bạn trai của bạn thân mình.
Đúng vậy! Có chút thú vị!