Quan Hạo Lê và Giai Ny—— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 06
Tiết Giai Ny chẳng hề nghĩ tới sẽ gặp phải Quan Hạo Lê ở chỗ này, vẻ ngạc nhiên trên mặt không thua gì anh, mắt đẹp mở to , dường như không thể tin đây là sự thật.
"Tại sao anh lại ở đây vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Điều này anh cũng muốn hỏi em đó, chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
Đây gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ư?" Khóe môi Quan Hạo Lê cong lên, dường như rất vui vẻ đối với lần gặp gỡ vô tình này.
"Tự dát vàng lên mặt mình mà! Chỉ có người có tài năng phi thường mới hữu duyên thiên lí năng tương ngộ với anh đó!" Tiết Giai Ny bực mình trừng mắt liếc nhìn anh.
.
"Sự thật luôn có sức thuyết phục." Tâm tình Quan Hạo Lê rất tốt.
"Anh.
.
.
.
.
.
Không phải là đang theo dõi tôi chứ hả?" Tiết Giai Ny nghĩ nghĩ, đột nhiên nói.
Vẻ mặt Quan Hạo Lê tối đen: "Anh theo dõi em sao? Lý do gì vậy?"
"Có quỷ mới biết anh đang làm thứ gì!"
“Bạn học, sức tưởng tượng của em không cần phong phú như vậy, cho dù theo đuổi con gái, anh cũng không cần phải phí nhiều công sức như vậy đâu, thừa nhận là vô tình gặp được liền khó với em như vậy sao?" Quan Hạo Lê không biết làm sao chỉ nhìn cô.
Tiết Giai Ny bực mình cắn môi, thật ra cô cũng chỉ là nói lung tung, bám theo cô tới đây, thật sự thì khả năng không lớn; ngược lại, khả năng vô tình gặp được cao hơn nhiều.
"Gặp được anh chắc chắn không có chuyện gì tốt hết!" Cô tức giận xoay người bước vào nhà thờ, không hề để ý gì tới anh.
"Em gái Giai Ny, nếu đã tình cờ gặp nhau ở đây, không bằng kết bạn cùng đi?" Quan Hạo Lê mặt dày mày dạn bước tới gần.
"Thật xin lỗi, nói cho anh biết, tôi không phải chỉ có một mình!" Tiết Giai Ny vô cùng kiêu ngạo, hất cằm lên, quay đầu nhìn lại rồi đi.
"Ôi.
.
.
.
.
." Quan Hạo Lê hô lên một tiếng ở sau lưng cô, kết quả người ta không để ý tới anh, ngược lại dẫn tới bị chỉ trỏ bởi du khách, nhất thời dồn nén trong lòng, người phụ nữ đáng ghét mà!
Nếu không phải bây giờ mình đang vội vàng tham dự hội nghị nghiên cứu học thuật và thảo luận y khoa, dù thế nào anh cũng phải giáo dục cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng kia một trận thật tốt mới được, đối xử với "anh trai" lớn hơn mình mấy tuổi , phải có lễ phép cơ bản mới được nha!
Chạng vạng, sau khi dự xong hội nghị, anh liền đi phụ cận vòng quanh khách sạn, hy vọng lại gặp được Tiết Giai Ny, không biết số điện thoại của cô, không biết cô ở đâu, không biết cô đi với ai, muốn anh phải bắt đầu tìm từ đâu đây?
Tìm kiếm khắp nơi mà không có mục đích, không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể, quá khó khăn !
Nếu hỏi A Tư chắc chắn Lương Chân Chân sẽ biết, cô ấy mà biết, Tiết Giai ny sẽ biết, nói không chừng cô ấy sẽ thẹn quá hóa giận, chửi mình là miệng rộng, chuyện gì cũng rêu rao khắp nơi.
Em gái không phao mà có, ngược lại rơi xuống tiếng tăm không tốt, không đáng chút nào.
Cần phải nói, anh và Tiết Giai Ny là có duyên.
Anh lại thấy cô , có điều là, lần này không phải là một mình cô, mà là ba người, ở bên cạnh là một đôi vợ chồng trung niên, nhìn dáng vẻ như là cha mẹ của cô, trách không được cô nói không chỉ có một mình, thì ra là đi du lịch với người nhà.
Con ngươi đen dần dần nheo lại, khóe môi gợi lên dáng tươi cười thích thú, bước chậm chạp tao nhã lại gần, âu phục màu trắng,lại càng nhẹ nhàng tôn lên phong độ của anh, lịch sự tao nhã, giống như là một công tử bước ra từ bức tranh trần thế.
"Giai Ny, không ngờ lại gặp em ở đây." Khóe miệng Quan Hạo Lê mỉm cười, giọng nói chần chừ tốt vô cùng, cộng với vẻ ngoài đẹp mắt, dù ở đâu đều được hoan nghênh vô cùng.
Tiết Giai Ny có một loại xúc động dữ dội, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì chứ! Sau màn" vô tình gặp được" vào buổi trưa còn chưa đủ, lại có thể gặp lần nữa chứ!
"Ny Ny, người này là?" ba mẹ Tiết nghi hoặc nhìn về phía con gái, trong lòng đồng thời cảm thán: người đàn ông này coi như cũng không tệ lắm! Chỉ nhìn vào phương diện mặt mũi mà nói, đây chắc chắn là đi vạn dặm mới tìm được một người như vậy; dựa vào phương diện lời lẽ cử chỉ, là một công tử cao quý có hàm dưỡng.
Theo ánh mắt và giọng điệu của cậu ta với con gái, có vẻ như có ý tứ với Ny Ny.
.
.
.
.
.
"Cô chú tốt ạ, cháu họ Quan, tên Hạo Lê, mọi người cứ gọi cháu Tiểu Quan là được rồi." Quan Hạo Lê cười nói.
Giọng điệu và nét mặt của anh gần gũi khiến cho ba mẹ Tiết cảm thấy rất tốt, ở trong lòng lén lút dành cho anh một phần tình cảm, vừa nhìn là biết không phải cái loại công tử quần áo lụa là chỉ biết chơi bời lêu lỏng rồi.
"Tiểu Quan này, cậu với Ny Ny nhà chúng ta.
.
.
.
.
." Mẹ Tiết ôm trong lòng như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng có thái độ hài lòng.
"Mẹ, con không biết anh ta." Tiết Giai Ny sợ anh nói mò ở trước mặt mẹ, vội vàng mở miệng.
"Không biết? Cậu ấy cũng biết tên con, làm sao có thể không biết? Hơn nữa người ta vốn từ trong nước đuổi theo đến đây, rất không dễ dàng ." Mẹ Tiết cười tủm tỉm nhìn Quan Hạo Lê.
“ Mẹ không phải như mọi người nghĩ đâu! Bọn con chỉ là vừa vặn gặp nhau ở đây mà thôi." Tiết Giai Ny gặp phải lời nói của mẹ mình nói ra, sau khi kịp phản ứng liền giải thích.
Nhưng mà, rõ ràng dáng vẻ của ba Tiết và mẹ Tiết đều không tin, trên đời này làm gì có nhiều cái vô tình gặp được như vậy chứ! Lại còn đang ở đất khách quê người nữa chứ, duyên phận cũng quá sâu mà!
Tiết Giai Ny không có cách nào, chỉ có thể ra sức nháy mắt với Quan Hạo Lê, giống như đang nói: anh nhanh chóng giải thích rõ ràng cho tôi! Chúng ta gặp nhau chỉ là trùng hợp thôi!
Quan Hạo Lê thờ ơ, nhìn lại cô: anh nhớ rõ giống như có người nào đó từng nói qua là mình theo dõi họ, nếu như vậy, vô tình gặp được là thật sao?
Tiết Giai Ny nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, hận không thể uống máu, ăn thịt anh, tên vô lại này!
"Chú, cô à,cháu và Giai Ny là vô tình gặp được nhau thôi ạ, đúng lúc cháu tới đây tham gia hội nghị học thuật nghiên cứu và thảo luận y khoa lớn nhất, không ngờ là gặp được Giai Ny ở đây, là vận may của cháu thôi ạ." Quan Hạo Lê khiêm tốn nói.
Nghe đến đây, Tiết Giai Ny không thể nói rõ là thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng vẫn muốn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại ngại có ba mẹ ở đây, cô đành phải chịu đựng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: món nợ này, trước sau gì tôi cũng sẽ đòi lại mà!
"Hội nghị nghiên cứu học thuật và thảo luận y khoa? Tiểu Quan cháu là bác sĩ sao?" Ba Tiết kinh ngạc hỏi.
"Cháu bất tài, chỉ là một kẻ làm việc về y học." Quan Hạo Lê khiêm tốn lễ phép trả lời.
Ba Tiết nhìn lại anh một cái, có thể ra nước ngoài tham dự hội nghị nghiên cứu học thuật và thảo luận y khoa, chức danh nhất định không thấp, có khi còn là giáo sư rồi.
Nhìn dáng vẻ của anh ta ước chừng khoảng ba mươi thôi, đã có thể đạt được thành tựu như vậy, tiền đồ không thể lường trước được đâu!
" Nghề nghiệp bác sĩ rất tốt đó!" Mẹ Tiết liên tục gật đầu, vô cùng hài lòng với anh.
"Cô coi trọng cháu quá thôi ạ."
Tiết Giai Ny đứng ở một bên thực đau đầu, hôm nay ba mẹ cô làm sao vậy? Làm sao có thể nói nhiều như vậy với một người đàn ông xa lạ như thế chứ? Còn dùng cái loại ánh mắt xem kỹ này nhìn anh ta nữa chứ, giống như là.
.
.
.
.
.
Cô hơi không chịu nổi nữa!
Nếu còn tiếp tục như vậy, không có việc gì cũng làm cho thành có chuyện mà.
"Ba, mẹ, con đã đói bụng , chúng ta phòng ăn dùng cơm thôi?" Cô vô cùng thân thiết kéo lấy tay của ba mẹ nũng nịu.
"Tiểu Quan, nếu cậu chưa ăn cơm thì đi cùng chúng tôi, hiếm khi mà cậu và Giai Ny có duyên như vậy." Vẻ mặt của mẹ Tiết tươi cười gọi anh.
"Mẹ, anh ta.
.
.
.
.
."
Tiết Giai Ny còn chưa có nói xong đã bị Quan Hạo Lê liếc nhìn: "Dạ vâng ạ !"
Vì thế, vốn dĩ là bữa tối một nhà ba người thôi, bây giờ lại có thêm một người lạ nữa, nhưng mà ba Tiết và mẹ Tiết lại rất vui vẻ nói chuyện với anh, chỉ có Tiết Giai ny vẫn rầu rĩ không vui, có lòng ra ngoài chơi đùa đều bị anh ta phá hoại!
Bây giờ cô hy vọng ngày mai nhanh chóng rời khỏi đây, đi đến mục đích kế tiếp —— Ace đại trang viên, rời xa cái tên vô lại kia!
"Tiểu Quan này! Làm sao cháu biết được Ny Ny nhà chúng ta vậy hả ?" Mẹ Tiết đưa đĩa rau cho Quan Hạo Lê.
"Biết nhau trong một lần tụ họp với bạn bè thôi ạ, cháu là bạn đàng trai, cô ấy là bạn nhà gái." Quan Hạo Lê trả lời thật sự đơn giản.
"Trong nhà của cháu còn anh chị em gì không?"
"Không có, cháu là con một."
"Con một! Ny Ny nhà bác cũng là con gái một."
"Ba, ba xem mẹ kìa, mẹ lại bắt đầu điều tra hộ khẩu nữa rồi ." Tiết Giai Ny chỉ có thể xin giúp đỡ từ ba, trong lòng vô cùng căm ghét Quan Hạo Lê, nếu không phải anh chủ động tới, làm sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy chứ!
"Đứa con gái đáng ghét này! Không biết lớn nhỏ." Mẹ Tiết cưng chìu trừng mắt liếc nhìn con gái.
"Tốt rồi, ăn cơm thôi." Ba Tiết làm hòa nhã mọi việc.
"Chú, cháu mời chú" Quan Hạo Lê không có chút cảm giác trói buộc nào, tự nhiên nâng chén.
Vào lúc này, ba mẹ Tiết tán gẫu rất nhiều chuyện với anh, đề tài câu chuyện đều có đề cập đến nhiều phương diện, tin tức thời sự, địa lý quân sự, dường như Quan Hạo Lê biết rất nhiều việc, điểm ấy khiến cho ba Tiết tán thưởng, người trẻ tuổi mà! Trong bụng phải biết nhiều thứ, cho dù có tinh thông hay không, chí ít cũng phải biết được yếu lược, để khi nói chuyện với người khác còn có chuyện để nói.
Sau khi ăn xong, Quan Hạo Lê chủ động trả hóa đơn, đương nhiên ba người nhà họ Tiết không đồng ý, anh liền dùng một lý do thích hợp để thuyết phục ba Tiết và mẹ Tiết, còn dỗ cho bọn họ vui vẻ.
Tiết Giai Ny vô cùng khó chịu, nhân lúc khi ba mẹ về phòng, đưa Quan hạo Lê ra ngoài sân.
"Cuối cùng anh muốn làm gì hả?"
"Chẳng qua là anh gặp phải một người bạn, sau đó tiện thể mời người nhà họ ăn cơm, có gì quá đang sao?" Dáng tươi cười của Quan Hạo Lê có thể nhặt lấy được.
"Ai là bạn của anh chứ! Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận điều đó! Còn nữa, tôi hi vọng từ nay về sau giữa chúng ta có thể tự giác giữ khoảng cách, nước giếng không phạm nước sông!" Tiết Giai Ny thực tức giận.
--------------------------