Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 08
"Không được!" Lương Chân Chân quả quyết từ chối.

"Vì sao không được? Tôi thích ai, muốn theo đuổi ai là quyền của tôi, chị dâu nhỏ phải đứng về phía tôi mới đúng chứ, chẳng lẽ chị không biết tôi là người đàn ông tốt ngàn năm khó gặp sao?" Quan Hạo Lê cười híp mắt nói.

Lương Chân Chân và Cát Xuyến đồng thời cùng ý kiến lắc đầu, còn Tiết Giai Ny mặt không chút thay đổi xem xét Quan Hạo Lê, trong lòng buồn bực rốt cuộc người đàn ông ồn ào này muốn làm gì chứ! Từ sau khi gặp anh ta cũng không xảy ra chuyện gì tốt cả.

"Người đàn ông tốt ngàn năm một thuở, là anh sao?" Vẻ mặt Tiết Giai Ny giống như là nghe được câu chuyện cười hay nhất vậy.

"Đương nhiên." Quan Hạo Lê không khiêm tốn chút nào trả lời.

"Trừ phi đàn ông trên đời này chết hết, nếu không, căn bản không có khả năng xuất hiện loại tình huống này." Tiết Giai Ny rất không nể mặt anh.

"Xì" Lương Chân Chân và Cát Xuyến không nhịn được cười ra tiếng, không hề nghi ngờ, cả hai cô đứng về phía Tiết Giai Ny.

Lúc này vẻ mặt của Quan Hạo Lê chỉ có thể dùng một chữ “sáng ngời” để miêu tả, khóe miệng co giật mạnh mẽ vài cái, trong lòng tự nói với mình: nhịn.

.

.

.

.

.

Mình đường đường là một người đàn ông lại đi so đo với ba cô gái nhỏ ư? Vậy quá mất trình độ mà.


"Xem ra, tôi đã pha trò thành công khiến ba người đẹp nở nụ cười rồi chứ hả? Hôm nay tôi mời khách, tùy ý mọi người chọn." Anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, tiếp tục hi hi ha ha, dường như thật sự không có quan hệ gì với trò đùa đau khổ lúc nãy, thuần túy là pha trò cho mọi người.

"Đây là tự anh nói nha! Chắc chắn chúng tôi sẽ không tiết kiệm tiền cho anh đâu , dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, khó tránh khỏi việc muốn nếm thử từng món ăn ngon chiêu bài ở đây đó! Cậu nói xem đúng không hả?" Cát Xuyến liền cho anh một đội quân, cười đến mặt mày sáng lạn.

"Đó là."Trong lòng Quan Hạo Lê cảm khái, ba bà cô này cũng không dễ chọc, xem ra hôm nay không để cho mình phải mất máu nhiều là không chịu bỏ qua , trong lúc các cô đang gọi thức ăn, có bạn gọi điện thoại tới cho anh , liền nói mình đang bận , không đi đâu được, hôm khác sẽ làm chủ nhận tội.

Trong đó ăn là một cách để trút hết nỗi buồn, đó cũng là cách mà ba người Tiết Giai Ny thích nhất, sau khi ăn uống no nê, suy nghĩ trong đầu đều tạm thời bị ngăn lại, không thèm suy nghĩ về những chuyện buồn nữa, thầm nghĩ phải ngủ một giấc thật ngon mới được.

Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mọi việc đều trở thành quá khứ.

Trước kia Quan Hạo Lê từng nghe nói khi trong lòng của người phụ nữ có chuyện gì không vui sẽ dồn sức muốn ăn gì đó, xem như hôm nay là lần đầu tiên được thấy tận mắt, thật sự thì tình cảnh này rất rung động.

"Khụ.

.

.

.

.

.

Không phải mọi người đã quên, còn có tôi tồn tại đó?" Anh hắng giọng nói, nhắc nhở ba nữ sinh bên cạnh.

Tiết Giai Ny giương mắt liếc mắt nhìn anh: "Không có mà! Anh vốn chỉ là không khí thôi, có quan hệ gì với chúng tôi chứ?"

Một câu nói khiến cho Quan Hạo Lê á khẩu không trả lời được, anh tự nhận là tài ăn nói cũng không tệ lắm , kết quả.

.

.

.

.

.

Cuối cùng, thật đáng tiếc cho một đời lẫy lừng của anh mà!
"Anh cảm thấy ở trước mặt anh chúng tôi phải tỏ vẻ thận trọng, giả vờ như thục nữ ăn cơm tao nhã ư? Làm sao có thể như vậy chứ! Chúng tôi cũng không coi anh như là đàn ông mà." Cát Xuyến vừa ăn sushi vừa nói nói.

Vốn là Quan Hạo Lê đang uống nước, nghe được câu nói sau cùng thiếu chút nữa phun ra, thật là bị nghẹn mà, kết quả ho long trời lỡ đất, anh bị kích thích không nhẹ.

"Sai rồi, không phải tôi không phải đàn ông, mà là các cô không phải là phụ nữ đó."
"Anh lặp lại lần nữa coi!" Lương Chân Chân trừng mắt nhìn anh.

"Chị dâu nhỏ, ‘ các cô ’ cũng không có tính đến chị mà."Trên trán Quan Hạo Lê đen kịt.

"Vậy cũng không được! Giai Ny và Cát gia là bạn tốt nhất của tôi, anh không được nói xấu họ." Lương Chân Chân không vui
Nói xấu? Rốt cuộc là ai nói xấu ai nhiều hơn vậy? Trong lòng Quan Hạo Lê chảy máu, anh không thể không nhận thua, đối đầu với ba người họ là vô cùng không thức thời.

Một bữa cơm cứ trôi qua vui vẻ ồn ào như vậy, sự không thoải mái lúc nãy cũng đã giảm nhiều, đến khi nhận lấy biên lai, thật sự là một khoản lớn, Quan Hạo Lê thực sảng khoái lấy chi phiếu ra, đối với anh mà nói tiền tài là vật ngoài thân, sẽ tìm lại được, buôn bán thì kiếm lời, là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại mà thôi.

"Các người đẹp, có cần tài xế không?" Quan Hạo Lê chỉ vào chiếc xe mà xanh ngọc Aston Martin ở ngoài cổng, cười tủm tỉm nói.


"Không cần đâu, chúng tôi có xe." Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn anh một cái, lấy ra chìa khóa xe của mình từ trong túi xách, liền đi tới chiếc xe màu đỏ rực Porsche.

Con ngươi màu đen của Quan HạoLê nhìn thẳng, hai tháng trước khi ở ba tây gò đất nặc, nói chuyện với ba mẹ của cô cũng cảm giác được gia cảnh nhà cô không tệ lắm, kinh doanh công ty có một vợ một con, coi như là một thiên kim đại tiểu thư.

Trước mắt anh, chiếc Porsche đỏ rực lao nhanh như tên bắn, hất tung từng mảng bụi, anh như nghĩ tới điều gì đó, cong môi, thật là một người phụ nữ thú vị, trái lại anh thật muốn cởi bỏ mạng che mặt thần bí trên người cô.

*****
Thứ Bảy,một mình Tiết Giai Ny vô cùng buồn chán, lái xe dạo chơi khắp nơi ở trên đường, Chân Chân và Cát gia đều đi cùng bạn trai, chỉ còn có cô một mình đơn độc, ở lại ký túc xá hay ở trong nhà sẽ chỉ làm cô thêm nghĩ ngợi lung tung thôi, còn không bằng đi ra ngoài, cảm thụ bầu không khí náo nhiệt.

Dừng xe ở bãi đậu xe bên cạnh quãng trường, cô từ từ men theo vỉa hè, nhìn một cặp tình nhân tay trong tay cười nói ngọt ngào, trong đầu sẽ luôn chợt hiện lên những hình ảnh qua lại, trong lòng lại đau khổ như vậy.

Vui vẻ là chuyện của người khác, không có quan hệ gì với cô.

Bỗng nhiên, dường như khi cô nhìn về phía trước thì thấy có một bóng dáng quen thuộc, đang được một người đàn ông khác ôm vào trong ngực,thân mật như vậy, tự nhiên như vậy.

.

.

.

.

.

Không thể nào ! Lúc trước là bởi vì cô ta mà A Duyệt mới chia tay với mình, lúc này mới bao lâu, làm sao có thể?
Trong lòng lại thêm hoài nghi, bước vội tới: "Kim hà."
Nữ sinh tên Kim Hà xoay người lại, khi nhìn thấy Tiết Giai Ny, trong mắt lướt qua một tia hỗn loạn, liền bình tĩnh lại: "Giai Ny, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng đẹp, nam sinh theo đuổi cô chắc không ít nha?"
"Anh ta là bạn trai cô?" Tiết Giai Ny quan tâm nhất, đương nhiên là vấn đề này.

"Đúng vậy." Kim Hà thoải mái nắm lấy tay bạn trai, cô không ngờ sẽ gặp được Tiết Giai Ny ở đây, xem ra phải tiếp tục bịa đặt để nói dối cô, trong lòng không chỉ là ghen tị còn là sự đồng tình.


Các cô đã từng là bạn bè tốt nhất, cả ngày như hình với bóng, bởi vì gia cảnh và tính cách giống nhau, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng tốt, trong lòng có gì cũng có thể chia sẻ với đối phương, mà ngay cả ánh mắt mua đồ cũng cơ bản giống nhau, vì vậy mà hai người thường xuyên trao đổi quần áo, túi xách, đồ trang sức ..vv.vv.

Vốn, hai người có thể trở thành bạn bè tri kỷ thân thiết nhất của nhau, nhưng bất ngờ lại xảy ra chuyện.

.

Các cô cùng thích một nam sinh —— Quan Cảnh Duyệt, chỉ vì Tiết Giai Ny sớm nói ra một bước, vừa vặn người Quan Cảnh Duyệt thích cũng là cô, vì thế, Kim Hà lựa chọn yên lặng rời khỏi,đàn ông sẽ có lại được nhưng bạn bè là cả đời, sau khi trong lòng cô đau khổ vật lộn một phen, liền quyết định vĩnh viễn chôn cất tình cảm vừa mới nảy sinh này.

Ba năm trung học, cô nhìn thấy bạn tốt ngọt ngào hạnh phúc ở trước mắt mình, khi đó bọn họ xảy ra bất cứ việc gì đều sẽ nói với cô, thật sự không hề giữ lại.

Không biết rằng, Kim Hà nghe đến những chuyện này sẽ càng không thể chịu nỗi đau đớn này, cô cũng thử quan hệ qua lại với nam sinh khác, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng đều nghĩ đến Quan Cảnh Duyệt, nỗi nhớ giống như một cái lưới rậm rạp, chụp lấy cô đến không thể thở được.

Bởi vì bị kiềm nén quá mức trong lòng, có một lần chịu không được, cô nửa như nói đùa: "Sau này đừng có ân ái ở trước mặt mình nữa! Mình thật không chịu nỗi kích thích như vậy đâu."
Vào lúc đó Tiết Giai Ny đang ở giữa tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào, căn bản là cô không hề nghĩ tới trong lòng bạn tốt luôn thích bạn trai của mình, xem như cô đang nói đùa, sau đó cũng giảm bớt một chút.

Vốn Kim Hà cho rằng Giai Ny và Quan Cảnh Duyệt sẽ mãi hạnh phúc như vậy, lại không nghĩ rằng, sau học kỳ cấp ba còn một tháng trước ngày thi vào trường cao đẳng, anh tìm mình, nói rằng thật ra người trong lòng anh là mình, còn nói biết cô cũng thích anh, nhìn thấy ánh mắt ngi ngờ của cô thì liệt kê một loạt chi tiết nhỏ trong cuộc sống ra.

Nói tới đây.

Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột , đồng thời trong lòng rất vừa rất mâu thuẫn, vừa vui vẻ không dứt, nam sinh mà mình thầm mến ba năm lại có thể thổ lộ với mình ; cùng lúc lại lo lắng bạn tốt, sợ cô không chịu nổi.

"Chuyện này không liên quan gì tới em cả, là anh thay lòng đổi dạ , chính anh sẽ nói với cô ấy." Quan Cảnh Duyệt nói dịu dàng.

Kim Hà mềm lòng, cô từng cả ngày lẫn đêm nhiều lần mơ ước việc này ở trong mơ, mà nay giấc mộng sẽ thành hiện thực, cô còn khiếp nhược cái gì đây?
Cô không biết Quan Cảnh Duyệt nói gì với Giai Ny, rất nhanh, trong trường học liền đồn đại hai người bọn họ chia tay , nói là Quan Cảnh Duyệt thay đổi, yêu bạn tốt của bạn gái, bỏ mặc công chúa nhỏ xinh đẹp Tiết Giai Ny, chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, căn bản là không phải nghiêm túc.

Đoạn thời gian đó, cô cảm thấy mình như đang bay trên mây, hạnh phúc không chân thật, Quan Cảnh Duyệt đúng là bạn trai tốt, đối bạn gái quan tâm từng li từng tí, nhưng cô cảm giác, cảm thấy đằng sau sự dịu dàng của anh đang che giấu điều gì đó.

Hiện tại nghĩ lại, giác quan thứ sáu của nữ sinh thật sự thực linh nghiệm, nghĩ đến đây,khéo miệng cô cong lên gợi dáng tươi cười tự giễu.

------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận