Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Quan Hạo Lê cũng không chịu nổi, vẫn là lần đầu hưởng thụ sự dày vò"nước sôi lửa bỏng" như vậy, cảnh tượng sống động đầy màu sắc trước mắt, chạm vào bên cạnh là nhuyễn ngọc ôn hương, anh cảm giác được gò má Tiết Giai ny nóng rực hô hấp nhẹ, cảm giác tê dại bám chặt, bụng dưới nhất thời khô nóng khó nhịn.

Trong đầu đột nhiên nhớ tới đêm đó thân thể của cô gây ra rung động cho mình, mặc dù rất ngây ngô,nhưng cái loại cảm giác này là không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để nói, khiến anh không thể kiềm chế mà vuốt ve ngôn ngữ, nếu.

.

.

.

.

.

Anh lắc đầu, bắt buộc mình không được như vậy, nếu không thật sự sẽ khiến cho máu nóng dâng lê.

Tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng Tiết Giai Ny vẫn cảm giác được cảnh tượng đó liên tục hiện ra trong đầu, ngoại trừ tiếng lá cây "xào xạc", còn có tiếng thở dốc và rên rỉ mờ ám của đôi nam nữ.

Cô vốn tưởng rằng hai người họ sẽ có chừng mực, ôm ấp thân thiết không hơn, chẳng lẽ thật sự lại làm việc đó?
Sự thật đó là,trình độ lớn mật của bọn họ vượt xa sự tưởng tượng của cô, lúc cô gái kêu lên, cô mở to mắt theo bản năng, lại cảm giác được một đôi bàn tay to che ở trước mắt mình, bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ của anh: đừng nhìn.

Hô hấp nóng bỏng tràn vào trong vành tai của cô, tê dại, mềm mại, thân thể cô như nhũn ra, may mắn bên cạnh có chỗ dựa kiên cố, gánh vác phần lớn trọng lực của cô.

Mùa thu, mặc quần áo vốn rất ít, một bộ quần áo mỏng manh sao đủ để ngăn cản nhiệt độ lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người hô hấp đều có chút dồn dập, cố tình còn ở gần như vậy, thật sự là khảo nghiệm gian khổ.

Giờ phút này Quan Hạo Lê, lòng giết người đều có , vẫn là lần đầu tiên anh bị động và lúng túng như thế.

Thân thể Tiết Giai Ny vừa vặn ngồi ở trong lồng ngực anh, rõ ràng cảm giác được tim anh đập càng lúc càng nhanh, kế tiếp tim cô cũng đập nhanh theo, cô rất ghét mình, nếu lúc nãy không lôi kéo anh ta đi về hướng này, cũng sẽ không gặp phải việc đáng xấu hổ như vậy, không hay ho gì ! o(╯□╰)o
Này nếu như bị Cát gia biết, thế nào cũng phải cười chết mất!
Đột nhiên, có một con côn trùng màu xanh bò về phía chân của cô, cô sợ tới mức ánh mắt trợn tròn , gắt gao túm lấy tay Quan Hạo Lê, không tiếng động nói: làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Quan hạo lê không chút suy nghĩ há mồm: chạy!

Sau đó, lôi kéo eo nhỏ của cô chạy sâu vào rừng, động tĩnh như vậy tự nhiên kinh động đến hai nam nữ đang làm việc kia, lúc cuối cùng, nam sinh mềm nhũn.

.

.

.

.

.

Nữ sinh lại xấu hổ muốn chết, lại có người tránh ở kia, khóc không ra nước mắt ! Cô ta hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn ai.

Nam sinh đành phải dịu dàng an ủi, trong lòng căm hận không thôi,để anh biết là ai trốn ở nơi đó, cho họ đẹp mặt !
Hai người Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny chạy đến một bìa rừng có phong cảnh xinh đẹp, cuối cùng chạy không nổi nữa, mệt thở hồng hộc, dựa vào thân cây thở thở phì phò.

"Đau chết mà ." Trong lòng Quan Hạo Lê không ngừng kêu khổ, chạy như vậy, miệng vết thương chắc chắn lại bị rách.

"Anh không sao chứ?" Tiết Giai Ny lo lắng nhìn chỗ anh bị thương, chạy dữ dội như vậy chắc chắn sẽ rất đau.

"Sáng hôm nay trước khi ra ngoài không xem hoàng lịch , liên tục gặp chuyện xui."Vẻ mặt Quan Hạo Lê thương cảm.

"Ách.

.

.

.

.


.

Anh làm sao lại là giáo viên y tế của chúng tôi được?" Tiết Giai Ny khó hiểu hỏi.

"Không phải anh đã trả lời em sao?"
Sắc mặt Tiết Giai Ny suy sụp lại: "Tôi thực nghiêm túc hỏi anh đó."
"Chẳng lẽ anh giống đang nói đùa lắm hả?" Quan Hạo Lê hỏi lại, dáng vẻ nét mặt rất nghiêm túc.

"Không đứng đắn gì cả!" Tiết Giai Ny cắn môi một ngụm rồi phun ra, muốn cô tin anh tới đây vì cô , trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, làm sao có thể! Gạt người cũng đừng luyến tiếc dùng thủ đoạn cao minh một chút.

Quan Hạo Lê cũng không giải thích, bởi vì chính anh cũng không hiểu cuối cùng mình vì cái gì mà tới đây, nhưng anh chắc chắn, nếu Tiết Giai Ny không ở đây, khẳng định anh cũng sẽ không đến nơi, còn làm mình bị thương cả người.

"Tìm một chỗ trước nghỉ ngơi một chút,chân tay già rồi không chịu nỗi sự giày vò nữu." Anh khập khiễng tìm tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống.

Tiết Giai Ny cũng đi theo ngồi xuống, nhìn anh: "Anh không sao chứ?"
"Nếu bởi vì thế mà anh bị tàn phế, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời đó." Quan Hạo Lê nửa đùa nửa thật nói.

"Anh.

.

.

.

.

.


Sẽ không tàn phế ." Tiết Giai Ny vốn muốn mắng anh lắm lời, nhưng nghĩ lại, người ta bị thương là vì cứu mình, làm người không thể không phúc hậu.

"Hừ!Vậy có thể nói là tốt được sao ."
"Sắc trời cũng không sớm, chúng ta cần phải trở về." Tiết Giai Ny không muốn bàn bạc quá nhiều với anh về vấn đề này, nếu anh nghĩ thật sự tàn phế , chính mình sẽ chăm sóc anh cả đời sao?
Nếu như là trước kia, cô khẳng định sẽ nói như đinh đóng cột: không có khả năng!
Mà nay, trong lòng cô lại không có đáp án.

Trên đường trở về, Quan Hạo Lê hái rất nhiều trái dại, để cho Tiết Giai Ny cầm giúp anh, điều này khiến cô hơi bực mình: "Hái cái này làm gì? Lỡ như có độc thì sao?"
"Em chưa từng trải nghiệm qua dã ngoại sinh tồn chân chính phải không?" Quan Hạo Lê không có trực tiếp trả lời vấn đề của cô, mà trái lại nói về vấn đề khác.

"Không có." Tiết Giai Ny lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ anh đã từng trải nghiệm qua?
"Nghỉ hè năm nhất của anh và A Tư, từng may mắn ở lại, đi bộ trong rừng rậm nguyên thủy Châu Phi bảy ngày."
"Đùa như vậy chẳng vui nổi đâu." Trên mặt Tiết Giai Ny hơi vặn vẹo, sẽ không tin tưởng lời anh, chỉ là anh hay nói đùa.

Quan Hạo Lê nhìn cô một cái, kéo ống tay áo lên, trên cánh tay rõ ràng có một vết sẹo, thoạt nhìn ra vẻ đã rất lâu, đã muốn khép lại.

"Đây là lúc anh bị rắn độc cắn, lúc ấy nếu không có A Tư đúng lúc giúp anh hút nọc độc ra, chỉ sợ anh đã sớm không ở cõi đời này , anh ấy cũng không tốt hơn anh là bao, không biết bị con gì cắn ở trên đùi, may mắn là anh học y , đem theo nhiều dược liệu quý hiếm, nói tóm lại, lần đó rất mạo hiểm, nếu không có Nông Dịch Tiêu lái phi cơ trực thăng tới kịp thì chỉ sợ anh và A Tư đã chết ở nơi đất khách quê người rồi ." Dường như Quan Hạo Lê giống như là ở kể chuyện xưa.

Tiết Giai Ny mở to miệng kinh ngạc không khép lại được: "Trước khi đi các anh không tìm qua tư liệu sao?"
"Đương nhiên là có, em nghĩ rằng bọn anh đi chịu chết à! Chẳng qua khi đó tuổi trẻ thôi, đều thíchơi đùa, làm những việc kích thích,thám hiểm, đua xe, leo núi, đều là sở thích của bọn anh." Nhớ lại những chuyện thời đại học, khóe môi Quan Hạo Lê mỉm cười.

"Các anh, mạng rất lớn." Tiết Giai Ny bị rung động e rằng có thể nói , đua xe, leo núi cùng thám hiểm cơ hồ là tất cả sở thích của những người trẻ tuổi, cũng như những người có thể làm được một điều trong số đó đã vô cùng tài giỏi, bọn họ thì tốt rồi, đều đã chơi qua hết, xem ra chính mình trước kia thật là coi khinh anh.

"Không chỉ một mình em nói như vậy." Quan Hạo Lê cười hoà nhã, tuổi trẻ đả qua thì không thể quay lại được nữa, mặc dù đã qua rất lâu,nhưng mỗi khi nhớ lại, đều là của cải vô giá.

Trong lòng Tiết Giai Ny bị đánh trúng , cô không có nhiều hứng thú đối với đua xe và thám hiểm , nhưng leo núi.

.

.

.

.

.


Vẫn rất mong mỏi, trên mộ ngọn núi tuyết trắng xóa, cả người nặng nề trong trang phục leo núi, vác một túi hành lý thật to, bước từng bước về trước.

.

.

.

.

.

.

"Vậy các anh đã từng gặp qua tuyết lỡ chưa?"
"Gặp rồi." Giọng nói Quan Hạo Lê rất bình tĩnh.

"A? Vậy các anh làm sao mà thoát được?" Tiết Giai Ny rất ngạc nhiên.

"Bọn anh gặp phải trận tuyết lỡ không lớn lắm, đều do Tiểu Tứ lỗ mãng kia mà ra cả , đã nói là không thể gào thét lung tung, cậu ta lại còn cố tình muốn lớn tiếng biểu đạt tình cảm mãnh liệt đang dâng trào, kết quả làm hại tất cả lâm vào cảnh nguy hiểm, thiếu chút nữa chết ở đó."
"Sau đó thì sao?" Tiết Giai Ny bị chuyện xưa của anh làm hấp dẫn , cô từng tra quá tư liệu về chuyện đó, biết rằng tuyết lỡ rất nguy hiểm, tỷ lệ tử vong đặc biệt cao, rất khó sống sót.

"Sau đó, phi cơ trực thăng cứu viện phát hiện bọn anh , cũng là từ đó về sau, trong lòng tất cả mọi người đều có bóng ma, rốt cuộc không đề cập lại việc leo núi ." Quan Hạo Lê nói rất nhẹ nhàng, kỳ thật quá trình thực gian nan, nếu mấy người bọn họ không có ý chí kiên cường,cùng khuyến khích tinh thần cho nhau, chỉ sợ một người cũng không về được.

"Cuộc sống của các anh thật đặc sắc đó!" Tiết Giai Ny đột nhiên cảm thán nói, tuy rằng đã trải qua nguy hiểm, nhưng ít ra từng có.

"Cuộc sống của mỗi người đều rất đặc sắc, chỉ là cách sống khác nhau mà thôi, quan trọng nhất là được vui vẻ” Quan Hạo Lê biết được suy nghĩ cô.

Tiếp xúc với nhau lần này, khiến cho Tiết Giai Ny thay đối bộ mặt với anh, chưa từng nghĩ tới, anh còn giấu kín một mặt đặc sắc như vậy, người này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện xưa?
"Lát nữa có người hỏi chân của anh thì cứ nói là do leo cây hái trái cây ngã xuống ." Gần đến địa điểm tập trung thì Quan Hạo Lê nhỏ giọng nói.

"Uh." Tiết Giai Ny gật gật đầu, không nghĩ tới anh còn rất cẩn thận , đã giúp cô suy nghĩ lời nói, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác khác thường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận