"Muốn ăn cái gì?" Quan Hạo Lê thực tự nhiên hỏi.
"Tiệm ven đường." Tiết Giai Ny cố ý đối nghịch với anh, không phải người nào đó có bệnh thích sạch sẽ sao? Cô muốn đấu với anh.
Vẻ mặt Quan Hạo Lê đen lại, tay cầm lái run lên: " Em chắc chứ?"
"Uhm." Tiết Giai Ny gật đầu.
"Ách.
.
.
.
.
.
Được rồi." Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Quan Hạo Lê quyết định vì người phụ nữ mình yêu mà trả mọi giá, không phải chỉ là ăn tối ở tiệm ven đường thôi ư? Nếm thử một chút cũng không có cái gì.
Tiết Giai Ny lại rất bất ngờ vì sự đồng ý của anh, bĩu môi: “Em nói đùa."
"A?" Quan Hạo lê sắc mặt khẽ biến.
"Như thế nào? Nhìn dáng vẻ của anh giống như rất muốn đi ?"
"Không có, tuyệt đối không có."
"Vậy em mới vừa nói muốn đi là gạt anh hả ?"
o(╯□╰)o Quan Hạo Lê bỗng nhiên cảm thấy như mình đã nói gì sai, tròng mắt xoay chuyển.
"Ý tứ của em là, anh muốn đến tiệm ven đường thì chúng ta phải đi, con 2 nếu không muốn thì thôi, tùy anh ta."
"Không đi nhà hàng cơm Tây là được." Tiết Giai Ny nghĩ nghĩ, nhà hảng cơm Tây cô đã đến vài lần rồi, không có gì mới lạ, không bằng đi ăn món trung.
Quan Hạo Lê nhẹ nhàng thở ra: "Kia.
.
.
.
.
.
Đi ăn hải sản?Ăn ngoài có vẻ thích hợp."
"Được rồi."
Nửa giờ sau, chiếc Lamborghini dừng lại trước cửa nhà hàng hải sản mới mở , liền có người phục vụ nhiệt tình tiếp đón, giới thiệu với bọn họ hôm nay nhà hàng có những món ăn đặc sắc nào.
Quan Hạo Lê muốn một phòng riêng, phòng được xây dựng trên biển, dùng cái giá chống đỡ, ăn cơm trong này có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thấy bầu trời đầy sao, thật là có một phen ý cảnh.
Căn phòng như thế dường như được thiết kế cho những đôi tình nhân, trang trí bên trong khác lạ, rất độc đáo, có thể thấy được chủ nhân của khách sạn này tốn rất nhiều tâm huyết.
Một bàn thức ăn tràn đầy, đều là hải sản mới lạ, tuyết nhung ti chưng sò biển, hương tiên tuyết cá, hành gừng con trai, say cua, nịnh hương mật nước tam văn cá, ý thức tiên bối, tỏi nướng sinh hào,hoàn toàn đúng tiêu chuẩn.
"Gọi nhiều như vậy, ăn hết ư?" Tiết Giai Ny cảm thấy anh quá mức phô trương lãng phí.
"đây đều là thức ăn chiêu bài của họ, xem như là nếm thử coi khẩu vị ra sao? Quan trọng là ăn no, không hết cũng không sao" Quan Hạo Lê gắp một con sò biển cho cô.
Tiết Giai Ny quả thật đói bụng, yên lặng ăn cơm, tuy rằng cô cũng không phải đặc biệt thích ăn hải sản, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể, vả lại chủ yếu vì mùi vị rất tuyệt.
Đại khái là vì cảm xúc ngày đó còn chưa hết nên bữa ăn cũng có chút nặng nề, hầu như đều do Quan Hạo Lê khơi mào đề tài, Tiết Giai Ny rầu rĩ trả lời hai câu.
Bầu trời đầy sao, sóng biển đánh vào từng trận, nhẹ nhàng tràn vào bờ, âm thanh như lời thì thầm êm ái, khiến cho tâm hồn đang xao động cũng sẽ bình tĩnh trở lại.
Mắt thấy bữa cơm này sẽ ăn xong rồi, việc chính sự còn chưa làm, Quan Hạo Lê đang rầu rĩ không biết phải làm sao để bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Nini, em đối với anh, cũng giống như Chân Chân với A Tư,không thể không là vợ chồng, đó là cả đời."Giọng điệu anh thong thả, chân thật hơn so vời mọi khi rất nhiều.
Đang vào lúc ăn say sưa, Tiết Giai Ny thiếu chút nữa bị sặc ,liên tục ho, Quan Hạo Lê vội vàng lấy nước và khăn tay cho cô, rồi ngồi bên cạnh , vỗ lưng cô..
"Ăn từ từ, không có người giành với em đâu." Giọng nói dịu dàng hơn.
Anh hai! Là anh nói làm em sặc đó! Tiết Giai Ny tức giận trong lòng.
"Hai ngày này anh đã nghĩ rất nhiều, quen em là việc ngoài ý muốn, yêu em lại càng là việc anh không ngờ tới.Ngày đó không phải là anh trốn tránh vấn đề, chỉ là bị em hỏi bất ngờ, thật sự là anh chưa thật sự nghiêm túc hỏi mình vấn đề này mà thôi.
Luôn luôn tự xưng là công tử đào hoa, cho rằng việc đại sự trong đời chì là vui thôi, rất ít khi nghĩ đến chuyện tương lai, dường như anh cảm thấy mọi chuyện thật xa vời, bây giờ nghĩ lại, căn bản là gần trong gang tấc."
Quan Hạo Lê nắm tay cô, tình cảm chân thành nói.
Tiết Giai Ny yên lặng buông đũa xuống, để mặc anh cằm tay, vốn cho rằng đây sẽ là buổi tối cuối cùng trước khi chia tay, nhưng không ngờ, anh lại thật lòng đối xử với cô như vậy.
Trong lòng nhất thời nhấc lên một trận ba đào, cô biết, lòng đã càng ngày càng thuộc về anh.
"Anh nghĩ qua, em sẽ là người duy nhất trong kiếp này của anh, ai cũng không thể thay thế." Giọng điệu chắc chắn, ngữ khí dịu dàng, ánh mắt chân thành đầy tình cảm.
Tiết Giai Ny làm sao có thể thoát khỏi mật ngọt lưới tình này, cô muốn cũng chỉ là phần hứa hẹn này thôi, cầm lấy tay anh, dịu dàng nói.
"Em tin tưởng anh."
"Nini." Quan Hạo Lê kích động ôm cô vào lòng, trịnh trọng hứa hẹn: "Co dù tương lai có ra sao, chỉ cần em luôn bên cạnh anh là đủ rồi."
"Em cũng vậy." Tiết Giai Ny vòng tay qua eo của anh, khóe mắt tràn đầy sự thẹn thùng và hạnh phúc.
Không khí lập tức trở nên lãng mạn mà ấm áp,vốn dĩ Quan Hạo Lê muốn nhân cơ hội này nói cho cô biết về tình hình của nhà mình, nhưng mọi chuyện tốt đẹp khiến anh phải nhịn lại.
Nghĩ về sau còn có rất nhiều cơ hội, anh cũng không muốn hai người vừa mới tốt đẹp lại, liền phải nói cho cô biết sẽ có một ngày anh phải rời khỏi trong thời gian ngắn, không khỏi quá tàn nhẫn.
Không biết rằng, đối với Tiết Giai Ny mà nói, côtình nguyện biết trước tiên, trong lòng sẽ có sự chuẩn bị tốt,cũng không muốn đến khi xảy ra mới biết được, đó mới là tàn nhẫn nhất.
Có lẽ cuộc sống chính là như vậy, đôi khi sẽ xuất hiện điều khiến người ta "Kinh ngạc vui mừng".
Mà đêm nay, là đêm lãng mạn, giữa hai người đã làm tiêu tan mọi hiềm khích, quan hệ trở nên tốt đẹp hơn, vì mọi chuyện đều nói ra, không hề có khúc mắc.
Quan Hạo Lê cũng không có bởi vì hai người khó dằn lòng dẫn Tiết Giai Ny về phòng trọ của mình, trái lại, rất thân thiết đưa cô về nhà, trước khi cô xuống xe, liền hôn cô dịu dàng triền miên.
Sau đó dịu dàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán cô, nhìn theo bóng lưng của cô biến mất mới lái xe rời khỏi, vẫn không quên liên tục nhắn nhin tâm tình.
Trêu chọc có chừng mực như vậy, lại lựa chọn thời cơ thích hợp, hoàn toàn bắt lấy cô.
Cái gọi là tình trường cao thủ, đó là như thế.
*****
Thứ Sáu, là đại thọ tám mươi tuổi của bà Đằng, vì chuyện đại sự của cháu trai, mà người luôn sống yên lặng như bà lại muốn làm tiệc mừng thọ.
Rất nhiều người không rõ sự thật lấy làm khó hiểu, không biết được đạo lý trong đó.
Người hiểu rõ mọi chuyên chỉ có bạn bè của Đằng Cận Tư, Tiết Giai Ny vốn là không chuẩn bị đi , nhưng trải qu sự dụ dỗ của Quan Hạo Lê , đành gật đầu.
Cô vốn lo lắng, cho dù Đằng Cận Tư cùng Chân Chân ba năm trước đây từng phát sinh quá cái gì, không thể phủ nhận là, Chân Chân vẫn có tình với anh; mà Đằng Cận Tư, cũng một lòng một dạ với Chân Chân , si tình như trước đây.
Như vậy hai người, hẳn là cùng một chỗ.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện ,cô không thể cam đoan chuyện gì, cũng không tạo cơ hội cho anh ấy, giống như tiệc mừng thọ đêm nay,cô sẽ không khuyên can Chân Chân.
Vô luận Chân Chân đưa ra quyết định gì, cô đều ủng hộ cô ấy.
Hôm nay cô cố ý chọn trang phục dạ hội màu đen, không khoa trương cũng không kinh diễm, thực bình thường, dù sao cô cũng không phải nhân vật chính đêm nay, không cần ăn mặc quá rực rỡ.
Quan Hạo Lê mặc âu phục màu trắng, cả người tao nhã,ở cùng cô thật xứng đôi, tuấn nam mỹ nữ, luôn hấp dẫn ánh mắt.
Từ lúc Lương Chân Chân tiến vào trong, cô hoàn toàn xứng đáng trở thành nhân vật chính đêm nay, váy lụa dài, cổ áo hình chữ V,ôm sát bộ ngực, có thể thấy rõ ràng rãnh sâu.
Phía sau lưng lại để lộ gần như toàn bộ, hiện trường nhất thời một mảnh"Ào ào" , tất cả ánh mắt đàn ông đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
"Người đàn ôn đi cùng với Chân Chân là ai mà sao trông quen vậy?" Tiết Giai Ny cố gắng tìm tòi tên gọi của người đó.
"Nam Hoa cận,là huynh đệ kết bái của A Tư trong trường đại học, bài danh lão Tam, là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Paris , là người sáng lập nhãn hiệu ‘ phi sắc’ ." Quan Hạo Lê thì thầm với cô.
"Trời ơi! Thì ra là anh ấy!" Tiết Giai Ny sợ hãi than.
Quan Hạo Lê khó chịu , tại sao Giai Ny nghe được tên của anh ta lại phản ứng dữ dội như vậy? Ánh mắt lại nhìn chằm chằm xem xét anh ta, thật sự là rất đả thương lòng tự trọng của đàn ông mà.
"Anh ta thực rất giỏi sao?" Anh rầu rĩ hỏi lại.
"Đương nhiên ! Em, Chân Chân còn có Cát gia trước kia từng nói về anh ta ở phòng ngủ, lại không ngờ anh ta là em thứ ba của Đằng Cận Tư, đây cũng quá không thể tưởng tượng !" Tiết Giai ny thực kích động.
Quan Hạo Lê bị đả bại nghiêm trọng, anh sớm biết cô có hứng thú đối với thời trang, lúc trước anh không hẳn là học chung với anh ta, hoàn toàn bị xem nhẹ.
"Anh mất hứng." Anh hừ hừ.
"A? Vì sao?" Tiết Giai Ny hậu tri hậu giác.
"Ở trước mặt anh lại có thể kích động nói về một người đàn ông khác, anh vui vẻ được sao ?"
"Xì!" Tiết Giai Ny cười đến thực vui vẻ,đưa tay ôm tay anh: "Được rồi, em chỉ hơi bất ngờ thôi, không có ý khác."
"Hừ.
.
.
.
.
." Tâm tình Quan Hạo Lê tốt lên một chút.
Ngay tại lúc hai người xì xào bàn tán, Đằng Cận Tư không để ý ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bá đạo ôm eo của Lương Chân Chân, biến mất ở trong đại sảnh.
"Chân Chân , cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?" Tiết Giai Ny có chút lo lắng cho bạn tốt.
"Sẽ không , có một số việc vẫn là hai người một mình giải quyết có vẻ tốt hơn." Quan Hạo Lê an ủi cô.
"Hi vọng như thế."
Thọ yến tiến hành thật sự thuận lợi, mọi người đều nâng ly chúc mừng, bà Đằng vui cười tiếp nhận, bây giờ bà hi vọng :cháu trai có thể thu phục Chân Chân, cầu hôn thành công.
Khoảng nữa giờ sau, Lương Chân Chân xuất hiện ,lễ phục trên người đã thay đổi, so với bộ trước, có vẻ kín đáo hơn.
"Em qua coi Chân Chân,sắc mặc cô ấy không được tốt." Tiết Giai ny nói xong liền buông tay Quan Hạo Lê ra, bước tới phía bạn tốt.
Quan Hạo Lê trầm tư: sao chỉ có một mình Lương Chân Chân đi ra? A tư người đâu rồi?
Xem biểu tình hai người nói chuyện, một đau khổ, một tức giận, chớ không phải là chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này, anh thấy Nam Cung Thần bước nhanh đi ra đại sảnh, không khỏi đi qua đi giữ chặt anh ta, "Tại sao dáng vẻ mặt mày lại cau có như vậy? A Tư đâu?"
"Cậu ấy vừa gọi cho mình, kêu mình điều tra rõ ba năm trước gần tập đoàn Đế Hào đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông."
Quan Hạo Lê ngạc nhiên nhìn anh ta: "Cậu ta không đùa đấy chứ?Bây giờ để cậu điều tra việc đó sao ?"
"Cậu thấy sao hả?" Nam Cung Thần hỏi lại, biểu tình không có chút ý tứ vui đùa.
"Trời ạ!" Quan Hạo Lê nhìn theo anh ta vài giây, rồi sau đó kinh hô ra tiếng, cau mày nắm tay: "Thì ra là thế!"
Trách không được trước đây Giai Ny mỗi lần muốn nói lại thôi, hỏi sao cô ấy cũng không trả lời, thì ra ba năm trước có một số việc mà họ không biết, lại nghĩ tới biểu tình khi nói chuyện giữa Chân Chân và Giai Ny, hoàn toàn ăn khớp!.
Tai nạn xe cộ? Lương Chân Chân rốt cuộc xảy ra tai nạn gì?
Nghĩ đến đây, anh lập tức xoay người đi tìm A Tư, giờ phút này anh chịu kích thích rất lớn.
Nhưng mà, anh không dự đoán được là, sự thật so với việc này lại càng khiến người ta sợ hãi!
Tai nạn xe cộ năm đó, thiếu chút nữa là một xác hai mạng, cũng may, bề trên bảo vệ.
Nhưng mà đứa nhỏ, lại không còn.
Đó cũng là khúc mắc mà từ đầu đến cuối Lương Chân Chân cũng không thể quên được, cũng là mấu chốt mỗi lần anh tranh cãi với Giai Ny.
--.