Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em


Tiết Giai Ny từ từ nói, trong ánh mắt bình thản.

"Nói lời từ biệt?"
"Mình chuẩn bị đi Italy tiếp tục du học chuyên sâu lưu, trước khi rời đi, muốn gặp A Duyệt, nói với anh ấy vài lời."
Kim Hà nhìn cô vài giây: "Được."
"Cám ơn."
"Bây giờ chúng ta quá khách sáo rồi." Kim Hà cũng cười , nụ cười bất đất dĩ.

Tiết Giai Ny im lặng, hời hợt cười, trải qua vài chuyện, đã không thể quay trở lại như trước kia, tình bạn của hai người, sau khi trải qua vết rách, liền không tìm lại được, cuối cùng vẫn không thể thành thật lại với nhau.

Cho dù, cô hiểu được Kim Hà cũng thật vất vả, nhưng mọi chuyện qua rồi, có cái gì thật sự cần thiết để nhắc lại nữa đâu?
Mỗi người đều có duyên phận của mình, tình cảm cũng vậy, tình bạn cũng như thế, không thễ cưỡng cầu.

"Chín giờ sáng ngày mai,ở khu mộ phía tây, gặp ở ngoài cửa."
"Được."
Sau khi rời khỏi,Tiết Giai Ny liền hẹn gặp với Chân Chân cùng Cát gia, nói cho các cô biết mình sẽ rời khỏi, thế gian không có buổi tiệc nào không tàn, hợp hợp tan tan, đã là định luật không thể nào thay đổi.

Lương Chân Chân và Cát Xuyến biết tâm ý cô đã quyết, nói gì cũng không được, đành yên lặng chúc phúc cho cô.

Sáng hôm sau,Tiết Giai ny cùng Kim Hà không hẹn mà đều mua loài hoa mà Quan Cảnh Duyệt thích nhất, hai người nhìn nhau cười, có loại cảm giác tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Các cô từng là bạn tốt nhất của nhau, từng cùng yêu một người con trai, nhưng hôm nay, cảnh còn người đã mất, tất cả trở thành cát bụi, còn chấp nhất những điều hư vô này làm gì?
Nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười trên bia mộ, Tiết Giai Ny chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nỉ non: "A Duyệt, thoáng cái đã trôi qua nữa năm, anh ở bên đó….

sống có tốt không?
Kim Hà thấy tình cảnh này, yên lặng xoay người rời đi, cô tin tưởng, Giai Ny có rất nhiều chuyện nói với A Duyệt.

"A Duyệt, anh thật khờ.


.

.

.

.

."
"A Duyệt, cám ơn anh đã yêu em như vậy, em nhất định sẽ hạnh phúc."
Cô lẳng lặng ngóng nhìn khuôn mặt ôn nhu, trong lòng tràn đầy tình cảm dịu dàng, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện đã sang một trang mới, cô phải sống thật tốt, theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Ra khỏi khu mộ, Kim Hà hỏi: "Thật sự phải đi ư?"
"Uhm, muốn đi giải sầu." Tiết Giai Ny gạt mái tóc bị gió thổi.

"Anh họ của A Duyệt là ai vậy…..” Trong đầu Kim Hà bỗng thoáng qua hình ảnh của một người, mỗi lần đều gặp thoáng qua, lẽ nào là người đó?
"Một kẻ lừa đảo."
Tiết Giai Ny mím môi,bốn chữ rõ ràng , lại để lộ ra một chút tin tức.

Kim Hà kinh ngạc há mồm, kẻ lừa đảo? Xem ra quan hệ giữa anh họ A Duyệt và Giai Ny không đơn giản, e là hai người đã.

.

.

.

.


.

"Có lẽ anh ấy không cố ý gạt cậu đâu?" Cô hỏi lại.

"Cho dù là vô tình hay cố ý, vẫn là một tên lừa gạt." Trong giọng nói của Tiết Giai Ny dường như chứa đầy căm hận.

Trong nháy mắt Kim Hà liền hiểu rõ, Tình cảm giữa Giai Ny và anh ấy đã sâu đậm rồi, chỉ là giữa hai người còn có chút hiểu lầm, trong nhất thời còn đang chiến tranh lạnh với nhau.

"Giai Ny, chúc cậu hạnh phúc."
"Cậu cũng vậy."
Bốn năm qua, lần đầu tiên hai người mở rộng lòng nói chuyện, lần đầu tiên cầm tay nhau,trao nhau lời chúc phúc chân thành.

****
Mùa đông ở Italy, khí hậu ôn hòa, thường có mưa, ra ngoài cần mang theo dù, chuẩn bị cho mọi tình huống.

Tiết Giai Ny ra khỏi Đồ Thư Quán đã là lúc chạng vạng , dưới bầu trời rơi xuống vô số những giọt mưa, cô lục túi, không biết làm sao đưa mắt nhìn lên bầu trời u tối, có thể là hôm qua thu xếp lại đồ đạc đã quên lấy.

Trên đường từ Đồ Thư Quán đến ký túc xá còn có một đoạn đường, cứ như vậy trở về nhất định , cô chán nản thở dài.

"bonnie, isendyoubacktothedormitory."
Một anh chàng đẹp trai với đôi mắt xanh đột nhiên đi tới, cười tủm tỉm nói.

Anh gọi là Myron, là bạn học cùng lớp với Tiết Giai Ny , bắt đầu từ lúc gặp nhau cách đây hai tháng, luôn tỏ vẻ hảo cảm với cô, là một chàng trai rất kiên nhẫn.

"thankyou."
Bonnie là tên khi đi học ở trường anh văn của Tiết Giai Ny, cô cười nói cảm ơn, không nói gì thêm để từ chối ý tốt của anh ấy.


Thấm thoát, ý đồ đến Italy của cô đã qua ba tháng, quy luật cuộc sống hằng ngày rất đơn giản, cuộc sống của một người nơi đất khách quê người không khó khăn như tưởng tượng, ngoại trừ sự cô đơn thì cũng chỉ có sự cô đơn mà thôi.

Vào lúc này, cô hoàn toàn có thể hiểu được hoàn cảnh khi Chân Chân khi phải du học một mình ở Columbia, tuy rằng mỗi ngày trôi qua thật sự phong phú, nhưng khi màn đêm buông xuống, trong lòng không tự giác mà nghĩ tới nhiều chuyện.

Buổi tối trở lại ký túc xá, liền thấy được Chân Chân nhắn tin cho cô:Giai Ny, vào ngày 18 thàng 12, mình và A Tư sẽ tổ chức hôn lễ, cậu nhất định phải tới đó! Nếu cậu mà không đến thì hai đứa mình cắt đứt quan hệ luôn! ╭(╯ ╰)╮
Cậu không thể không đến!
Nếu không, cậu chết chắc! ╭(╯ ╰)╮
Nhìn đến đây, cô nhịn không được, cười "Xì" một tiếng, Chân Chân vẫn đáng yêu, chỉ xem những chữ này là có thể tưởng tượng được nét mặt lúc đó của cô ấy khi viết những lời này.

Phía sau còn ghi: Bực mình nhất là, ngay cả nơi tổ chức ở đâu mình cũng không biết, A Tư nói anh ấy muốn cho mình một điều ngạc nhiên, tuyệt đối không thể để lộ được.

Nhìn thấy Chân Chân hạnh phúc như vậy, cô thật lòng rất vui vẻ thay cô ấy, cô ấy và Đằng Cận Tư đã trải qua nhiều chuyện mới có thể ở bên nhau, bây giờ cuối cùng cũng tu thành chính quả, rất không dễ dàng.

Nghĩ lại, liền nghĩ đến chính mình.

Tên đàn ông vô lại nào đấy, thật sự là biến mất bật vô âm tín, không có chút tin tức nào.

Hôn lễ của Chân Chân và Đằng Cận Tư , anh ấy sẽ tới ư?
Cô không biết là mình có mong đợi anh xuất hiện hay không nữa, rất mâu thuẫn.

Tối ngày 16, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Đằng Cận Tư điện thoại, hi vọng cô có thể cùng đến Luân Đôn với Chân Chân, dọc theo đường đi, hai người có thể bầu bạn với nhau, còn muốn cô tạm thời giữ bí mật, khiến cho Chân Chân có một bất ngờ.

Cô liền đồng ý, khó có được anh cố tình như vậy, vì người phụ nữ mình yêu làm những chuyện lãng mạn.

Đêm đó, Đằng Cận Tư dùng phi cơ tư nhân đến Italy, tự mình tới đón cô quay về thành phố C, cùng với Chân Chân đến Luân Đôn.

Mấy tháng không gặp, Chân Chân nhìn thấy cô liền nhào tới, kích động hô: "Giai Mình! Mình nghĩ cậu chết rồi đó!"
Cô nở nụ cười cưng chiều: "Mình cũng vậy.".

Hành trình bay kéo dài 11 tiếng , hai người nói chuyện líu ríu liên tục, giống như xa cách nhiều năm không gặp vậy.

Hôn lễ được cử hành trong một pháo đài cổ kính, rất lãng mạn, bầu trời trong veo, một mảnh sáng sủa.


Tiết Giai Ny nhìn bạn bè bên cạnh ai cũng có đôi có cặp , trên mặt hoàn toàn toát ra vẻ hạnh phúc không cách nào che giấu, mượn cớ bỏ chạy vào toilet, cô kinh ngạc nhìn mình trong gương, trên vầng trán luôn lộ vẻ thản nhiên giờ đây đầy vẻ u sầu, đây là Tiết Giai Ny phóng khoáng trước đây sao?
Trong lòng có chút chua sót, người kia, đúng là vẫn còn không có xuất hiện.

Kẻ lừa đảo! Thuần túy là một kẻ lừa gạt!
Từ toilet đi ra, cô nhìn lên bầu trời hít một hơi thật sâu , ép cho nước mắt quay trở về, cô không khóc, chỉ là có bụi rơi vào mắt thôi.

Rót cho mình một ly rượu vang, liền có một anh chàng đẹp trai tóc vàng lại gần, cô rất lễ phép nói chuyện với người ta.

"Giai Ny."
Giọng nói thuần hậu quen thuộc lọt vào tai cô,bàn tay cầm ly rượu không kìm được mà run lên, không dám quay đầu lại nhìn.

Quan Hạo Lê không chút suy nghĩ tiến lên ôm cô vào lòng, mấy tháng không gặp,tương tư thấu xương, nhưng trước tiên anh phải giải quyết chuyện của mình đã.

"Vô lại! Buông!" Tiết Giai Ny buồn bực thoát khỏi anh.

"Giai Ny, anh rất nhớ em." Quan hạo lê nói nhỏ bên tai cô.

Tiết Giai Ny rất tức giận, anh cho rằng cô là ai?
Nói đi là đi, nói đến là đến, anh có suy nghĩ tới cảm nhận của cô không? Cô là con người, không phải con rối!
"Tôi không phải Con Rối, mặc người ta vân vê nhào nặn, khi cần liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, không cần liền đá đến một bên." Tiết Giai ny không hề giãy dụa,giọng nói lạnh lùng.

Quan Hạo Lê đành buông cô ra, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm : "Anh hoàn toàn không có suy nghĩ đó, rời khỏi là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ."
Bề ngoài của anh hơi lôi thôi, không còn là Quan Hạo Lê phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, hai mắt đen như gấu mèo,ánh mắt đỏ ngầu, râu ria đầy cằm.

Hoàn toàn chính là một ông chú lôi thôi lếch thếch!
Trong nháy mắt cô hoảng sợ, bị Quan Hạo Lê kéo vào góc tường.

Trực tiếp đặt cô tại trên tường, hôn xuống đôi môi đỏ mọng mềm mại, cảm xúc êm dịu khiến tâm tình anh dâng trào, chỉ hận không thể mãi mãi như vậy, tiếp tục hôn.

Anh hôn thật mãnh liệt, giống như muốn phát tiết nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm mấy tháng trời này, đầu lưỡi linh hoạt nâng mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc, ở bên trong càn quét một vòng, hấp thu mật ngọt trong miệng cô, quấn quít lấy của đầu lưỡi, ra sức chuyện động , như hận không thể nuốt cô vào trong bụng **.

------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận