Từ sau khi Tiết Giai Ny mang thai, Quan Hạo Lê liền một người làm hi nhiệm vụ, ban ngày bận công việc, buổi tối laị trở về với nghề bác sĩ, toàn tâm toàn ý quan tâm sức khỏe của bà xã và đứa nhỏ.
"Ông xã, như vậy anh quá cực khổ ." Tiết Giai Ny đau lòng nói.
Trong nhà cũng không phải mời không nổi bác sĩ, tình trạng sức khỏe anh như thế làm sao chịu đựng nổi đây?
"Vì em và con gái, không khổ một chút nào." Quan Hạo Lê cười hì hì nói.
"Hay là thôi đi, chuyện của công ty đã để anh phải quan tâm rồi, sức khỏe của em và cục cưng vẫn nên mời bác sĩ chuyên nghiệp." Tiết Giai Ny thực kiên trì.
Quan Hạo Lê hiểu rõ bà xã đang đau lòng thay cho mình, liền ôm lấy cô, nỉ non bên tai cô: "Bà xã, em thật tốt."
Tiết Giai Ny tức giận liếc mắt nhìn anh:"Nói ít lại đi."
Quan Hạo Lê nhớ rõ ràng hương vị ngọt ngào khi hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô, nhưng lần nào cũng phải kiềm chế, ai bảo không được sinh hoạt vợ chồng vào ba tháng đầu khi mang thai chứ?
Mỗi ngày nhuyễn ngọc ôn hương ôm vào trong ngực, thật sự là rất khảo nghiệm sức mạnh ý chí của con người.
Cuối cùng anh cũng đã thật sự cảm nhận được thống khổ mà A Tư đã trải qua, ai!
"Uhm.
.
.
.
.
.
Ngừng.
.
.
.
.
." Tiết Giai Ny thở dốc, ngăn cản anh, tiếp tục hôn sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
"Nini, anh muốn.
.
.
.
." Trong ánh mắt đen láy của Quan Hạo Lê lộ ra tình cảm thắm thiết, như một ngọn lửa nhỏ, ngày càng bùng cháy dữ dội.
Tiết Giai Ny trực tiếp che cái miệng của anh lại, "Cái gì cũng đừng nghĩ, không thể làm việc xấu trước mặt cục cưng, vả lại, bây giờ tình trạng của em không được tốt lắm."
Quan Hạo Lê nắm bàn tay nhỏ bé của cô, "Ba tháng về sau là có thể , nhẹ chút là được, sẽ không làm bị thương cục cưng ."
"Không được."
Tiết Giai Ny quyết đoán cự tuyệt, chỉ biết người này không có lòng tốt gì! Lúc nào cũng muốn làm việc đó, thật đáng ghét!
"Bà xã, đây là nhu cầu bình thường của đàn ông mà." Quan Hạo Lê ý đồ thuyết phục bà xã.
"Thân thể em bây giờ không khỏe, anh đi tìm người phụ nữ khác đi." Tiết Giai Ny thở hồng hộc nói.
Vẻ mặt Quan Hạo Lê tối đen, "Bà xã, ngoại trừ em ra, thì người phụ nữ khác dù có ở trước mặt anh, cũng như thùng rỗng kêu to, không khiến anh có chút hứng thú nào cả."
Tiết Giai Ny bĩu môi, "Phải không?"
"Đương nhiên!"
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Khi nói ra lời này, khóe miệng Tiết Giai Ny còn mỉm cười ngọt ngào.
"Bà xã, đứa nhỏ đang đạp phải không? Để cho anh sờ chút." Quan Hạo Lê ý đồ dùng một loại phương thức khác chinh phục cô.
Đối với yêu cầu này của anh, Tiết Giai Ny tự nhiên không có lý do cự tuyệt, thực thản nhiên để cho anh chạm vào đứa nhỏ, "Cục cưng mới hơn ba tháng, ít nhất phải tới năm tháng mới có thể máy thai, bây giờ không thể nào cảm thụ được đâu.”
"Thực thần kỳ."
"Còn thực vất vả, gần đây em không muốn ăn gì cả, chỉ có thể ăn bánh bao và uống nước lọc thôi." Tiết Giai Ny bĩu môi, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Quan Hạo Lê vốn đang có tâm tình nhu mì nhất thời không còn, ân cần hỏi han: "Nôn nghén thực nghiêm trọng sao? Ăn bánh bao sao được? Một chút dinh dưỡng đều không có."
"Ăn kông nổi thôi!" Tiết Giai ny vẻ mặt uể oải, cô thật hâm mộ cát gia, nghe nói cô ấy mang thai trong lúc có thể ăn có thể uống, một chút phản ứng nôn nghén đều không có.
"Bà xã, vất vả ." Quan hạo lê đau lòng ôm cô dỗ nói.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ , ngày mai nhất định phải mời người bạn là vị bác sĩ chuyên khoa phụ sản của mình tới, để cô xem tình trạng của bà xã, đồng thời lên một kế hoạch dinh dưỡng cho bà xã.
Bằng không, cô không có tâm tình, anh cũng sẽ không có hạnh phúc gì.
******
Khi mang thai được năm tháng thời điểm, cục cưng bắt đầu máy thai , Quan Hạo Lê mỗi đêm đều đặt lỗ tai lên bụng bà xã nghe âm thanh của đứa nhỏ, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nồng đậm dịu dàng, phi thường chờ mong sinh mệnh bé nhỏ chào đời.
Tiết Giai Ny mỗi đêm đều đã bắt đầu cho cục cưng nghe nhạc, Quan Hạo Lê phụ trách kể chuyện xưa, hai vợ chồng thực hiện đầy đủ nhiệm vụ dưỡng thai.
Không biết sao lại thế này, tiểu tử kia đặc biệt thích buổi tối đi ra hoạt động, nhất là sau khi mẹ đi ngủ, con bé bắt đầu lao ra đạp, lúc thì đạp chân, lúc duỗi thẳng người, quậy phá chết đi được.
Này nhưng lại làm khổ Tiết Giai Ny , con bé vừa động đậy làm sao cô ngủ ngon được chứ?
"Ông xã, anh nói xem về mặt này có giống con trai không, thật là rất nghịch ngợm !" Tiết Giai Ny lo lắng hỏi.
"Sẽ không , nhất định là cô gái." Quan Hạo Lê tin tưởng tràn đầy.
"Là con gái thì sao lại quậy phá như vậy chứ ?"
"Nói không chừng trước đây em cũng là như vậy ."
"Mới không có, mẹ nói khi mang thai em vô cùng yên lặng,không giống tính cch1 su này của em chút nào." Tiết Giai ny chu miệng.
Quan Hạo Lê trầm ngâm, "nói vậy là, tính cách của con gái trái ngược với em hả ?"
Tiết Giai Ny vỗ hắn một chút, "Giống em không tốt sao?"
"Đương nhiên tốt, anh liền hi vọng con gái lớn lên sẽ giống em." Quan Hạo Lê phụ họa nói.
"Hừ.
.
.
.
.
." Tiết Giai Ny thế này mới vừa lòng.
Tiểu tử kia bộ dạng rất nhanh, điên cuồng hấp thu dinh dưỡng, Tiết Giai ny bụng càng ngày càng lớn, sắc mặt cũng càng thêm hồng nhuận, điều này làm cho Cát gia hô to sinh con gái quả nhiên là có khác nhau , sinh con trai sắc mặt của mẹ rất kém, sinh con gái thì sắc mặt sẽ hồng nhuận xinh đẹp.
Điểm ấy, ứng nghiệm ở hai người thật sự rõ ràng, Lương Chân Chân bởi vì sinh song thai, cảm giác không có cái gì đặc thù.
Bởi vì là lần đầu tiên sinh nở, trong lòng Tiết Giai Ny khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi, tới gần dự tính ngày sinh mấy ngày nay, Lương Chân Chân cùng Cát Xuyến vẫn ở cùng cô, Quan Hạo Lê cũng bỏ hết tất cả công việc, toàn tâm toàn ý làm bạn với bà xã.
An An, Nhạc Nhạc cùng Thần Thần ba người bạn nhỏ vẻ mặt tò mò nhìn vào cái bụng lớn của dì, lần lượt hỏi mẹ mình: "Mẹ, tại sao bụng của dì lại lớn như vậy ạ?"
Đứa nhỏ mới hai tuổi nói chuyện còn có chút không lưu loát, nhưng là có thể biểu đạt ra suy nghĩ của bản thân, giọng nói non nớt, khiến cho những người lớn phải mỉm cười.
"Bởi vì nơi đó có một em gái nhỏ." Lương Chân Chân giải thích.
"A?Tại sao mà em bé lại ở trong ấy ạ?" Nhạc Nhạc khó hiểu trợn tròn ánh mắt, giọng nói non nớt đáng yêu.
Dáng vẻ An An cùng Thần Thần cũng thật không thể hiểu nổi, phân biệt liếc nhìn bụng của mẹ mình, không nghĩ ra.
"Kỳ thật, các con đều sinh ra như vậy." Cát Xuyến cười nói.
"A?" Ba người bạn nhỏ đồng loạt la to.
"Đúng rồi, đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của ba mẹ, khi còn nhỏ sẽ ở trong bụng mẹ, sau đó lớn dần, mười tháng sau là rời khỏi bụng mẹ." Lương Chân Chân ôn hòa sờ đầu con gái.
Ba người bạn nhỏ đều vô cùng kinh ngạc, thì ra bọn chúng đầu được sinh ra như vậy?
"Mẹ, khi ở trong đó thì con ăn gì?" An An ngưng mi.
"Mẹ ăn gì thì con ăn cái đó." Lương Chân Chân buồn cười.
"Mẹ, vậy con được sinh ra như thế nào?" Thần Thần cũng buồn bực.
Ách.
.
.
.
.
.
Vấn đề này, không thể trả lời tốt được.
"Ở trên bụng của mẹ các con, vạch một dao, lấy các con từ bên trong ra, vì vậy, mẹ rất vất vả, các con phaỉ ngoan ngoãn nghe lời." Quan Hạo Lê nói tiếp.
"A!" Ba người bạn nhỏ hết sức hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc, thì lần lượt chạy tới phía mẹ mình ôm ấp, buồn vừa nói nói : "Mẹ, sau naỳ con sẽ nghe lời."
Lương Chân Chân cùng Cát Xuyến liếc mắt nhìn nhau, nhìn Quan Hạo Lê đầy cảm kích.
Sinh đứa nhỏ đúng vào ngày 10 tháng 1, cả nước nơi nơi một mảnh chúc mừng, vốn cho là Tiết Giai Ny sẽ sinh sản thậu lợi, nhưng bác sĩ trưởng khoa lại nói gặp nguy hiểm.
đứa nhỏ xoay người, Quan Hạo Lê vừa nghe, khẩn trương phải chết,dặn dò bạn tốt phải cam đoan mẹ con bình an.
Quan Dịch Ưu là một cô bé có phúc khí , vừa ra sinh ra được hi người anh trai và một người chị, khi con bé còn ở trong phòng bệnh viện thì An An, Nhạc Nhạc cùng Thần Thần đã ghé qua xem.
Ba người nhất trí cho rằng dáng vẻ em gái rất xấu xí, vừa đen lại nhỏ, cả ngày nhắm mắt lại, trên mặt thịt cũng là nhiều nếp nhăn , rất khó xem.
Khiến chúng không nghĩ tới đó là, em gái nhỏ lại có thể ngày càng xinh đẹp, da thịt trắng nõn, , ánh mắt đen bóng , nhất là khi cười , đáng yêu vô cùng.
"Mẹ, trước đây con cũng như vậy sao?" Nhạc Nhạc nắm lấy góc áo của mẹ hỏi.
"Đúng vậy a! Trước đây cũng là ăn ngủ, ngủ ăn." Lương Chân Chân cưng chìu hôn con gái của mình.
Bạn nhỏ Nhạc Nhạc mất hứng , thì ra trước đây cô cũng là một chú heo nhỏ lười biếng, lập tức e lệ tiến vào trong lòng mẹ, không quay đầu ra.
"Nhạc Nhạc, sau này con là chị, phải chơi đùa với Ưu Ưu nha." Tiết Giai Ny dịu dàng nói.
"Vâng ạ, nhưng là, mỗi ngày em ấy chỉ biết ngủ." Nhạc Nhạc nhíu mày.
"Tiếp qua một năm, em ấy có thể chơi cùng với con rồi." Tiết Giai Ny sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm củ con gái.
"Nha.
.
.
.
.
." Nhạc Nhạc gật đầu.
.
Từ sau khi con gái được sinh ra, Quan Hạo Lê vui vẻ cười toe tóe, hai nhà cha mẹ cũng thật cao hứng, Trình Nhã Chi ít hào hứng hơn, bà hi vọng là một đứa cháu trai, nhưng này đó cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt đẹp của những người khác.
Cùng lúc đó, con gái của Mạc Đông Lăng cũng ra đời , đối với tâm tình tốt đẹp của Quan Hạo Lê ảnh hưởng rất nhiều, tại sao lại cùng lúc như vậy chứ ?