Editor: Chi Misaki
Sau khi đến nơi, anh để cho Mạc Mạc ngoan ngoãn ngồi trong xe, dặn bé không được chạy loạn.
Mạc Mạc cực kỳ nhu thuận gật đầu, cậu chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho người lớn trong lúc làm việc.
Mạc Đông Lăng đem cửa xe khóa trái mới an tâm rời đi, vào trong câu lạc bộ, anh tiện đường hỏi thăm quầy bàn xem có phải có một người phụ nữ tên là Thư Mật Nhi đã đăng ký tới nơi này hay không.
"Thật xin lỗi, không có." Trước sau kiểm tra xong cô ta liền lắc đầu trả lời.
Mạc Đông Lăng trong cái khó ló cái khôn nhớ tới trong điện thoại di động của anh có ảnh chụp của cô, vội vàng lấy ra đưa cho cô ta xem, "Thế xin hỏi mấy người có gặp qua người phụ nữ này hay không?"
Người phục vụ suy nghĩ một lúc mơ hồ nói: "Giống như là có gặp qua."
Vừa lúc bên cạnh đi tới một người phục vụ, tiến sát tới nhìn rồi nói "Đây không phải là người phụ nữ mà tổng giám đốc Kim mang tới hay sao?"
Các cô đều không ai không biết đến Kim tổng, bởi vì ông ta là hội viên nơi này, lại thêm lúc nãy cô đi qua gian phòng kia phục vụ nên càng rõ ràng.
"Là gian phòng nào?" Mạc Đông Lăng cố gắng kìm nén kích động nhưng ánh mắt lộ ra sự rét lạnh lại bán đứng tâm tình anh giờ phút này.
"Tiên sinh, vị kia là hội viên cao cấp của câu lạc bộ chúng tôi.
Chúng tôi có nghĩa vụ vì khách hàng giữ bí mật.
Cho dù đây là vợ của ngài, thì cũng là do cô ấy tự nguyện đi tới.
Chúng tôi chỉ phụ trách tiếp đãi, không thể làm chuyện bán đứng khách hàng." Người phục vụ khó xử nói.
Mạc Đông Lăng cực kỳ bình tĩnh cầm điện thoại bấm một dãy số.
Bản thân anh ở nước ngoài tuy không quan hệ rộng rãi, nhưng luôn luôn có những người bạn thân cực kỳ đáng tin cậy.
Tỷ như của anh hai của anh Nông Dịch Tiêu, là CEO của tập đoàn Hồng Viễn.
Tập đoàn Hồng Viễn là một trong ba tập đoàn dẫn đầu Châu Âu về ngành hàng không, cho nên Nông Dịch Tiêu cùng nguyên thủ nhiều quốc gia có lui tới, quan hệ cũng không tệ lắm.
Chỉ chốc lát sau, quầy tiếp tân nhận được điện thoại, tổng giám đốc tự mình gọi tới, nói Mạc tiên sinh là khách hàng tôn quý của bọn họ, bất cứ yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn anh, nhất định không thể thất lễ, nếu không toàn bộ các cô sẽ bị đuổi việc.
Quản lý khúm lúm đáp ứng, cúp điện thoại nhanh chóng điều tra số phòng mà Kim tổng đang ở, sau đó cung kính nói: "Mạc tiên sinh, xin chào, người ngài muốn tìm ở tại phòng 508."
Đi kèm cùng quản lý còn có người phục vụ lúc nãy, anh ta nói nhỏ giọng dặn dò người phục vụ vài câu, sau khi nghe xong người phục vụ thật sự cảm thấy sợ hãi, mới biết được lúc cô đụng phải một nhân vật lớn, nên vội vàng đi trước dẫn đường.
Mạc Đông Lăng âm thầm khịt mũi:Thói đời này, vẫn là phải dựa vào quan hệ mới được.
Bên trong phòng 508, một bàn người đang rất hight, chợt nghe thấy bên ngoài có người phục vụ gõ cửa, tiện nói câu, "Vào đi."
Ai ngờ người phục vụ đi vào phía sau còn dẫn theo một người đàn ông xa lạ "Anh ta là?"
"Vị này là Mạc tiên sinh.
Anh ấy tới tìm Thư Mật Nhi tiểu thư, xin hỏi..."
"Không hiểu quy củ gì cả, ai cho phép cô mang người vào nơi này?" Kim tổng phẫn nộ mắng.
"Tổng giám đốc Kim, thật sự xin lỗi, nhưng Mạc tiên sinh là khách quý của tổng giám đốc chúng tôi.
Ngài ấy đã dặn chúng tôi nhất định không được thất lễ.
Mạc tiên sinh muốn tìm bất luận ai cũng phải dẫn ngài ấy đi, khi cần thiết còn có thể yêu cầu nhân viên bảo an hỗ trợ."
Mấy chữ sau cùng, người phục vụ dừng một chút mới dám nói ra miệng, cô nhận của Kim tổng không ít tiền boa, thật sự là không muốn đắc tội ông ta, nhưng tình huống trước mặt cô không thể tự ý làm chủ được.
Nghe nói như thế mấy người trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc cùng nghi ngờ, suy đoán xem vị Mạc tiên sinh này rốt cuộc có thân phận gì.
"Xem ra, Mạc tiên sinh lai lịch không nhỏ a!" Trong đó có một người không sợ chết cất lời trào phúng.
" Cũng không phải là người mà các ngươi có thể chọc được, Mật Mật đâu ?" Mạc Đông Lăng rét lạnh quét một vòng quanh phòng, trong lòng cực kỳ lo lắng cho an toàn của Mật Mật.
Xem ra hôm nay anh đi tìm cô quả thật là đúng rồi, nhóm người này cũng không phải là hạng gì tốt đẹp cả!
"Tôi cho rằng phải chăng Mạc tiên sinh có chút hiểu lầm gì đó, chúng tôi thật sự không biết Thư Mật Nhi nào cả." Kim tổng cố ý làm bộ như không có việc gì nói, ngón tay lại ở dưới bàn lôi kéo tay bạn gái, ý bảo cô ta nhắn cho người phụ nữ đi cùng Thư Mật Nhi ra ngoài một cái tin nhắn, để cho cô ta nghĩ biện pháp giữ Thư Mật Nhi ở lại toilet.
Mấy trò lừa bịp còn non nớt như vậy làm sao thoát khỏi ánh mắt tinh anh của Mạc Đông Lăng chứ.
Anh xoay người đối với người phục vụ nói: "Toilet nữ ở đâu? Làm ơn dẫn tôi qua.”
*****
Bên trong Toilet, Thư Mật Nhi cố ý ngồi chồm hổm ở trong phòng vệ sinh, trong đầu rất nhanh nghĩ biện pháp chạy trốn.
Cô không thể ở trong này quá lâu, túi sách lại bị người phụ nữ kia lấy đi mất, điện thoại không cầm trong tay, ngay cả gọi điện cầu cứu cũng không được, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự bị hủy ở trong này sao.
"Mau ra đây đi! Cô ngồi trong này thì có thể chạy trốn được sao?" Người phụ nữ chờ ở bên ngoài cười nhạo cô nói.
"Chị gái à, chị thả tôi đi đi, cùng là phụ nữ, việc gì mà phải làm khó nhau chứ?" Thư Mật Nhi khuyên nhủ.
"Đừng vọng tưởng, tôi không đắc tội nổi với Kim tổng đâu."
Thư Mật Nhi biết các cô ấy đều bị ông ta khống chế rồi, nói cái gì cũng không nghe.
Vì thế cô lập tức mở cửa ra ngoài, thừa dịp người phụ nữ kia không chú ý ở phía sau đá vào đầu gối cô ta một cái, sau đó đoạt lấy túi sách của mình xông ra ngoài cửa.
Người phụ nữ kia cũng không phải ngồi không, chân đi đôi giày cao gót 12 phân nhưng vẫn có thể chạy bộ.
Cô cũng không quản được nhiều như vậy nhanh chóng chạy về phía trước, vừa lúc đụng vào một bức tường thịt.
Người phụ nữ phía sau biết cô chạy không được, bèn chống thắt lưng thở hổn hển.
"Mật Mật."
Mạc Đông Lăng từ xa liền nhìn thấy Thư Mật Nhi chạy trối chết tới, liên vội vã đỡ lấy eo cô để cô ổn định thân thể.
"Tiểu Lăng?"
Thư Mật Nhi không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, anh tới cứu cô ư? Anh cư nhiên xuất hiện tại thời điểm cô cần anh nhất.
"Hu hu...!Anh rốt cuộc cũng đến đây." Thư Mật Nhi rốt cục cũng có thể để xuống mọi sợ hãi cùng đề phòng, tinh thần cùng thể xác được thể lỏng nhào vào trong lòng anh tận tình khóc nức nở.
"Anh đến đây, đừng sợ, có anh ở đây rồi." Mạc Đông Lăng an ủi vỗ vỗ lưng của cô.
Người phụ nữ kia biết tình hống có vẻ không ổn, liền tranh thủ rút lui tìm người giúp đỡ rồi.
Đi theo phía sau Mạc Đông Lăng , người phục vụ trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào, nếu vị đại gia này hôm nay không tìm được người, toàn bộ các cô sẽ gặp họa lớn a.
"Anh như thế nào tìm được tới nơi này?" Thư Mật Nhi vừa khóc vừa hỏi.
"Anh mang theo Mạc Mạc đi rạp hát tìm em, kết quả là không thấy em ở đó, may mắn có người nghe thấy được em nói đến Câu lạc bộ cao cấp nào đấy, anh liền chạy tới đây."
"Thực xin lỗi, em trước đó nên cùng anh nói qua, đều do bản thân em vì cái lợi trước mắt mà tin lầm kẻ xấu."
Mạc Đông Lăng ôm cô đi ra phía ngoài, "Không có việc gì là tốt rồi."
"Mạc Mạc cũng đến đây sao?"
"Uh`m, thằng bé ở trên xe chờ chúng ta, trước lau sạch nước mắt đi, trẻ con đều cực kỳ mẫn cảm."
Thư Mật Nhi gật gật đầu, ở trước mặt con trai, cô là một người mẹ kiên cường vĩ đại, không thể để cho thằng bé nhìn thấy một mặt yếu ớt của cô được, như thế sẽ dọa đến đứa nhỏ.
"Em muốn trừng trị cái tên họ Kim kia thật tốt, để cho ông ta táng gia bại sản!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ngoan, loại chuyện như thế này cứ giao cho anh là được, nếu ông ta đã thích hãm hại lừa gạt như thế, anh đây liền cho ông ta nếm thử tư vị bị bán là như thế nào.
Em còn nhớ rõ hai chúng ta gặp nhau như thế nào không?" Khóe môi Mạc Đông Lăng nhếch lên một nụ cười tà tứ.
"Là Hội đấu giá chợ đêm Las Vegas." Thư Mật Nhi đương nhiên sẽ không quên.
"Anh không ngại để cho ông ta thử làm một vật phẩm, để cho ông ta nhớ lâu một chút!"
"Thật tốt quá!"
Thư Mật Nhi lập tức nín khóc mỉm cười, tâm tình tốt lên trông thấy.
Đồ con heo chết tiệt, muốn chiếm tiện nghi của cô, cũng không điều tra xem thân phận của cô là gì, ông ta xứng sao?
Cũng quá xem thường cô rồi!
Không cho ông ta một bài học nhớ đời, cô làm sao có thể giải được mối hận trong lòng.
Mạc Mạc nhìn đến mẹ cùng Đại Mạc Mạc xuất hiện, vui vẻ không thôi, đôi tay ra sức mở cửa xe, gấp đến độ mở không được “oa oa” kêu lên.
"Mẹ!"
Cửa xe vừa mở ra, Mạc mạc nhanh chóng chạy ra, đôi cánh tay như ngó sen quấn quanh cổ mẹ, tại trên mặt cô hôn một cái đánh "Bẹp".
Thư Mật Nhi cũng hôn một cái trên mặt con trai "Con ngoan, có phải rất nhớ mẹ không?"
"Dạ dạ." Mạc Mạc hưng phấn gật đầu không thôi.
"Còn có chú nữa a?" Mạc Đông Lăng ăn chua chỉ vào mặt mình nói.
Mạc Mạc tinh quái tựa như liếc mẹ một cái, nhìn thấy nụ cười trên môi cô dường như không có ý phản đối mới đi đến chỗ Mạc Đông Lăng hôn một cái trên mặt anh.
Một nhà ba người thẳng tiến về nhà, chuyện vừa rồi coi như không có gì xảy ra.
Cơm chiều là ăn ở bên ngoài, vừa mới trở về nhà, Thư Mật Nhi liền tắm cho con trai, chơi đùa một hồi, Mạc Mạc liền buồn ngủ mè nheo nằm ở trong lòng mẹ ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Thư Mật Nhi đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có cảm giác như bị chen lấn, bàn tay sờ sờ bên phải, là thân thể nho nhỏ của con trai, nghĩ thầm chả nhẽ con trai lại chen chúc đẩy cô sang bên này rồi hả?
Lại sờ sờ bên trái, rõ ràng là một thân thể ấm áp, dọa cô nhảy dựng lên.
"Không cần sờ loạn."
Trong bóng đêm, giọng nói của anh khàn khàn, gợi cảm đến chọc người.
"Anh...!Anh như thế nào lại ngủ ở trong này?" Thư Mật Nhi kinh hãi kêu nhỏ.
**********************************.