Nam Cung Thần & Kiều Tuyết Nghiên - - Duyên tới là em 02
Editor: Chi Misaki
"Báo cảnh sát?" Nam Cung Thần cười đến cực kỳ khoa trương, giọng nói mỉa mai châm biếm, "Cô cảm thấy lý do thoái thác của cô có thể tin hay lý do của tôi đáng tin hơn?"
Lúc nói chuyện, anh còn không quên liếc mắt nhìn sang đống áo bẩn, không biết là vô tình hay hữu ý tựa như muốn nói: Đây cũng là chứng cớ.
Kiều Tuyết Nghiên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông vô sỉ đến như vậy.
Cô ra sức muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của anh, nhưng dù có cố gắng như thế nào vẫn không tránh thoát được, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, dùng lời nói thuyết phục anh.
"Không sai, là tôi không cẩn thận đụng vào anh, khiến cho quần áo của anh bị rượu đỏ làm bẩn.
Tôi tốt bụng đưa anh đến phòng thay quần áo, anh lại nhất định không cho tôi rời đi.
Rốt cuộc là anh có ý gì? Chẳng lẽ anh còn nghĩ rằng người ngoài còn không nhìn ra tâm tư xấu xa của anh hay sao?"
Nam Cung Thần thần thái tự nhiên cười nói: " Tâm tư xấu xa? Ví dụ như...."
Anh vừa nói vừa kề sát vào người cô, đáy mắt tràn đầy ý cười trêu tức.
Kiều Tuyết Nghiên bị anh làm cho phải liên tục ngửa ra sau, mặc dù đằng sau đã là tường, thật sự là không còn đường nào để lui nữa, một mùi hương thơm ngát xông đến, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cô bị làm cho đỏ ửng.
Đương nhiên không phải e lệ, mà là buồn bực!
"Vô lại!" Cô căm giận mắng.
Nam Cung Thần không chút nào tức giận, ngược lại cười đến cực kỳ vui vẻ, ngón tay thon dài đặt tại môi cô chậm rãi vuốt ve, nói ra câu nói khiến Kiều Tuyết Nghiên phát điên.
"Không biết cái miệng nhỏ nhắn này, hôn xuống sẽ có tư vị gì nhỉ?"
Anh lầm bầm lầu bầu nói, đuôi mắt thâm thúy nhếch lên tiết lộ tâm tư xấu xa của chủ nhân nó.
"Anh!" Kiều Tuyết Nghiên vừa thẹn vừa cáu, cô cực kỳ không thích cái loại cảm giác này, càng chán ghét ánh mắt của người đàn ông trước mặt, quả thực là một tên đại sắc lang!
"Nếm thử không phải sẽ biết sao." Nam Cung Thần cười đến cực kỳ đáng đánh đòn, lòng ngón tay từ từ dời đến cánh môi anh đào phấn nộn của cô.
Kiều Tuyết Nghiên không biết sức mạnh từ đâu mà tới, hàm răng hung hăng cắn chặt xuống, cơ hồ dùng hết sức bình sinh mà có.
Nam Cung Thần vội vàng thu tay lại, nhíu mày nhìn về phía cô.
Ôi ôi! Thật đúng là răng nanh của mèo con mà.
"Còn có thể cắn người nữa sao?"
"Cắn chết anh!" Kiều Tuyết Nghiên phẫn nộ nhìn chằm chằm anh.
Nam Cung Thần cười đến giống tên du côn, "Vậy thì làm lại lần nữa xem."
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Nói xong anh liền cúi đầu khóa lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, không ngừng mút lấy cánh môi phấn nộn, thừa dịp cô há mồm, đầu lưỡi liền linh hoạt chui vào, ở bên trong lật chuyển khuấy đảo, càn quét, nếm trải mật ngọt của cô, anh đột nhiên phát hiện, hương vị của cô thật đặc biệt, khiến cho anh không lỡ buông tha.
Kiều Tuyết Nghiên trước kia cũng đã từng cùng bạn trai hôn môi, đều là mềm nhẹ thong thả, nhưng cũng đã từng mãnh liệt vội vã, có điều không có lần nào giống như hiện tại, cuồng dã ** khiến cho cô hít thở không thông.Lời phản kháng đến miệng cũng vô lực bị nuốt vào, mỗi một thanh âm đều như tiếng rên rỉ thoải mái khiến cô xấu hổ đến không dám mở miệng.
Ngay lúc Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy chính mình sắp không còn cách nào có thể hô hấp được nữa, Nam Cung Thần liền buông tha cho cánh môi sưng đỏ của cô.
Bàn tay không thành thật muốn luồn vào trong quần áo cô, một cảm xúc xa lạ ập đến khiến cô lập tức tỉnh táo lại!
Cánh tay mạnh mẽ giơ lên tặng cho anh một cái tát.
"Bốp" một tiếng vang dội, thanh âm thanh thúy, vang vọng trong không gian yên tĩnh của phòng thay quần áo.
Nam Cung Thần nghiêng nghiêng khuôn mặt đào hoa liếc nhìn về phía khuôn mặt ửng hồng của người con gái, không thể không nói, cô là một người đẹp ngây thơ, nhất là giờ phút này, đẹp đến nỗi khiến anh nảy sinh dục vọng độc chiếm.
"Sắc lang! Thật không biết xấu hổ!" Kiều Tuyết Nghiên hô hấp lại vẫn có chút hỗn loạn, cũng không ảnh hưởng đến việc cô mắng chửi người.
Người đàn ông này đúng là chó đội lốt người, nội tâm thật xấu xa ghê tởm,anh cho rằng hôn cô rồi thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Nằm mơ! Không có cửa đâu!
Nam Cung Thần làm như không sao cả sờ sờ nửa bên mặt bị đánh, không thể tưởng được người đẹp nhỏ nhắn lại có khí lực lớn như vậy, tuy không có bỏng rát, nhưng đau thì không thể không có.
"Tôi hôn em, em tát tôi một cái, hai ta coi như huề nhau."Anh nghĩ cũng đến lúc mình nên trở về rồi, đi lâu như vậy, vạn nhất phu nhân tổng giám đốc xảy ra chuyện gì, thì anh quả thật không thoát khỏi liên quan.
Kiều Tuyết Nghiên không dự đoán trước được anh đột nhiên thay đổi thái độ.
Anh cho rằng cô là người dễ bị bắt nạt vậy sao, sao có thể vô duyên vô cớ bị người ta cưỡng hôn sau đó cứ phủi mông bỏ chạy như vậy được.
"Cái gì mà huề nhau? Anh phải xin lỗi tôi!" Hai tay cô chống hông tức giận trừng mắt nhìn anh.
Nam Cung Thần từ đầu đến cuối đều không để ý tới lời nói của cô, tự nhiên đi đến trước tủ quần áo chọn một chiếc áo sơmi trắng mặc vào, chậm rãi cài từng nút áo, đem người nào đó coi như không khí mà đối xử.
"Này! Anh đừng tưởng rằng không nói lời nào tôi liền cho qua!" Kiều Tuyết Nghiên tựa như chú báo nhỏ hung hăng giơ móng vuốt đòi lại công đạo.
"Như thế nào? Em không nói suýt làm tôi quên mất, áo sơ mi cùng tây trang này là lần đầu tiên tôi mặc, vô duyên vô cớ bị em làm cho hỏng,em nói xem phải đền tôi như thế nào đây?" Nam Cung Thần nhàn nhạt liếc cô một cái.
Anh vốn nghĩ cứ như vậy liền đi, quần áo bẩn thì liền bẩn, mua lại cái khác là được, không nghĩ tới bộ dáng giơ nanh của cô gái nhỏ trước mắt đùa vui vậy, anh nhịn không được liền muốn đùa giỡn cô.
"Tôi...!Tôi..."
Kiều Tuyết Nghiên hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, cô như thế nào lại ngốc như vậy chứ! Đáng nhẽ ra cô nên chạy sớm mới phải, lại tìm anh đòi công đạo làm chi.
Giờ thì tốt rồi, công đạo không đòi lại được, còn phải đền cả tiền áo, ài...Cô như thế nào lại ngốc như vậy chứ!
"Ừ,quần áo liền cho em, nhớ rõ giặt sạch nha!" Nam Cung Thần thuần túy chỉ là nghĩ muốn trêu chọc cô thôi, chứ không hề có suy nghĩ rằng cô sẽ giặt sach xong trả lại cho anh.
Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy chính cô lúc đấy nhất định là bị quỷ ám rồi bằng không cũng sẽ không thật sự nhận lấy quần áo anh đưa qua,đến lúc phản ứng kịp thì chỉ còn thấy bóng lưng anh.
Cô buồn bực hô một câu, "Chuyện bẩn áo là lỗi của tôi, nhưng anh cũng phải hướng tôi xin lỗi chứ!"
"Chờ em giặt quần áo sạch sẽ rồi nói sau." Giọng nói Nam Cung Thần xa xa vọng lại.
Ôm quần áo bẩn Kiều Tuyết Nghiên dùng tiếng Ý, tiếng Pháp hung hăng nguyền rủa Nam Cung Thần một trận, trong lòng hận anh thấu xương, chỉ mong sao có thể băm anh ra thành tám mảnh để rửa hận.
Nhưng mà, mắng chửi người chung quy lại cũng chỉ để sướng miệng, chứ không thể chân chính giải quyết vấn đề, nhìn quần áo bẩn trong tay, cô thật chỉ muốn cầm chiếc kéo cắt phăng một cái cho xong!
Lúc quay lại đại sảnh, có một chút rắc rối nho nhỏ đã xảy ra, cô cũng không biết là có chuyện gì, bưng khay buồn bực đứng ở đằng kia, ngoài ý muốn lại thấy được người quen!
"Anh Đằng."
Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của anh bắn sang khiến cho những lời cô định nói lại phải nuốt lại.
Cô có chút không biết làm thế nào đứng ở đằng kia, trong ngực anh ôm là chị Lương, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Lương Chân Chân lao thẳng đến chỗ Đằng Cận Tư, mặt chôn vào trong lòng anh, không muốn nhìn bất kỳ ai ngoài anh cho nên cô không có thấy Kiều Tuyết Nghiên.
Nhưng Đằng Cận Tư lại thấy được, kinh ngạc khiến anh không thốt ra được lời nào, anh thậm chí có suy nghĩ rằng mình gặp ảo giác, hoặc chắc cũng chỉ là bộ dáng giống nhau thôi, tuy một đầy bụng đầy nghi vấn, nhưng chuyện bà xã với đứa nhỏ vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Anh gọi tài xế đi qua hỏi thăm.
Nam Cung Thần cũng trông thấy Kiều Tuyết Nghiên, xem bộ dáng của cô có vẻ như quen biết Đằng thiếu, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng lại không chỗ để giải tỏa thắc mắc, thời điểm đi qua bên người cô anh còn để lại cho cô một ánh mắt rất phức tạp, rồi lập tức vội vàng rời đi.
"Ách..." Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn bọn họ rời đi.
Người đàn ông đi phía sau anh Đằng không phải là người đàn ông vừa mới sàm sỡ cô ở trong phòng thay đồ hay sao?? Anh ta như thế nào cũng vội vã như vậy?
Nếu không phải diện mạo giống nhau như đúc, cô sẽ không bao giờ tin tưởng hai người này là một!
Chỉ trong chốc lát mà cũng khác nhau quá lớn đi!
Dù trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng cô vẫn phải tiếp tục làm việc, thừa dịp rảnh rỗi cô hỏi tiểu Hạ người cùng vào làm phục vụ với cô, mới biết được là mấy cái cái vị thiên kim tiểu thư kia muốn làm cho chị Lương thất thố, nên cố ý dẫm xuống váy của chị ấy hại chị ấy té ngã.
Trong lòng không khỏi cảm khái lòng người cũng thật phức tạp, vì cái gì mà phải hãm hại nhau đến như vậy a?
Sau khi thu thập xong, cô liền cầm theo quần áo bẩn tìm đến một tiệm giặt quần áo, hỏi người ta xem có tẩy được vết bẩn rượu đỏ hay không, ông chủ nhìn thoáng qua xong nói một câu được.
Cô liền an tâm để y phục lại sau đó về nhà, vội vàng cả đêm khiến cho tay chân cô thật đau nhức.
Trước khi ngủ, cô cũng không quên ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay vào nhật ký của cô, đây là thói quen từ nhỏ đã hình thành, mỗi ngày cô đều viết nhật kí, bất luận việc lớn hay việc nhỏ, tất cả đều viết vào.
Để về sau khi già rồi, đây đều sẽ là những hồi ức tốt đẹp đáng nhớ về tuổi trẻ của cô.
Đêm nay chuyện xảy ra cũng khá nhiều, càng viết lửa giận của cô càng tăng lên, buồn bực đến cuối cùng liền vẽ một bức tranh nhỏ, một người quái dị bị ghim chặt trên giá thập, bên cạnh là lửa lớn hừng hực thiêu đốt, nghiễm nhiên là muốn người ta táng thân trong biển lửa.
Amen! Để cho Chúa Jesus tới trừng phạt anh đi!
Cô thở phì phì nói thầm một tiếng, rồi mới tắt đèn đi ngủ, trong mộng: Nam Cung Thần quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha thứ, còn cô giống như nữ vương ngồi ở trên ghế cười lớn nhìn anh.
Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Loại mơ hồ này khiến tâm trạng cô vô cùng tốt!
Vài ngày sau, cô đến tiệm giặt lấy đồ, đột nhiên nghĩ đến chính cô cũng không biết tên hỗn đản kia tên gì, lại càng không có số điện thoại của anh, có thể nói cô hoàn toàn không biết gì về anh.
Cô bĩu môi, tốt nhất cả đời cũng đừng gặp lại anh là tốt nhất!
Ách...!Ông trời đương nhiên sẽ không để cho cô được như ý nguyện rồi, cơ hội để gặp mặt nhau làm sao có thể thiếu được chứ!!!
***********************************************.