Thấy mẹ thực sự hi vọng mình tự đi, Âu Dương Thần không muốn làm mẹ buồn nữa. Cậu bé ngồi ở trong vườn trẻ nghe cô giáo nói những thứ đơn giản kia:
“Làm ơn đi, những thứ này từ lúc hai tuổi mình đã học rồi, ở chỗ này thật đúng là lãng phí thanh xuân quá.”
Âu Dương Thần không nhịn được đành nói, kiến thức bây giờ của cậu có thể nói là bằng với trung học cấp 1. Đột nhiên cậu giơ tay đứng lên, hướng về phía cô giáo đang giảng bài nói:
“Cô ơi, con có thể hỏi một chuyện được không?”
“Ừ, mời bạn nhỏ Âu Dương nói nào.”
Cô giáo dịu dàng trả lời.
"Xin hỏi cô, 3x+5x—8= x. Vậy x tương đương với mấy đây?"
Vấn đề này thật sự làm khó cô giáo rồi, nhưng không muốn mất mặt trước các bạn nhỏ khác, cô giáo đành nói:
“Cái này, cái đó, bạn nhỏ Âu Dương à, vấn đề này không thích hợp hỏi bây giờ, vẫn nên đợi về sau con lớn lên lúc đó cô giáo sẽ nói cho con biết.”
Cô giáo cười đáp, ai biết đâu Âu Dương Thần không tôn trọng mà còn lạnh giọng đáp lại:
“Cô giáo, cô nói không đúng lắm, nhưng em cũng không làm khó cô nữa, cần gì phải nói láo trước mặt các bạn nhỏ ở đây. Cô như vậy sao có thể làm thầy dạy đây.”
Âu Dương Thần nói xong cũng đi ra ngoài.
Thấy Âu Dương Thần đi ra ngoài, cô giáo kia đè ép lửa giận trong lòng dịu dàng hỏi:
" người bạn nhỏ Âu Dương, cô đang dạy em lại đi đâu?”
“Cô đừng giản vỡ nữa….”
Nói xong Âu Dương Thần liền chạy đi ra ngoài.
"Em . . . . ."
Cô giáo tức điên người khi nghe Âu Dương Thần nói. Sauk hi chạy ra ngoài, cậu chờ đến khi hết giờ sẽ về lại vì không muốn thấy vẻ mặt đau lòng của Hạ Tịch Nguyệt, nên cậu mới đồng ý tới nhà trẻ.
Nhưng nơi đây quá buồn bực…
"A ——."
Vừa chạy ra ngoài Âu Dương Thần đã đụng phải một người đi đường.
“Cháu không sao chứ?” Người kia hỏi.
“Không có việc gì…..Ah, dì Huệ Nghiên…”
Âu Dương Thần nhìn thấy ví tiền người kia làm rơi trên đất trong đó có hình của dì Huệ Nghiên, không kiềm được kêu lên.
Mà người đàn ông kia nghe thấy Âu Dương Thần kêu tên Huệ Nghiên liền kích động, không sai người đàn ông này chính là Tư Mã Niệm Tổ.
Bốn năm trước Tư Mã Niệm Tổ đã xác định được rốt cuộc mình yêu ai, nhưng khi anh nghĩ mình nên thổ lộ với Huệ Nghiên thì cô đột ngột rời đi, cho nên bốn năm qua anh đi khắp nơi tìm cô đến cả công ty cũng không đoái hoài tới.
Nhưng vẫn không tìm được tin tức gì của cô giống như không còn cô trên đời vậy, có lúc anh hoài nghi có ai giở trò gì cho nên vài năm rồi vẫn không tìm được cô. Nghe lời nói của Âu Dương Thần, Tư Mã Niệm Tổ kích động cầm tấm hình trong ví ra hỏi:
“Cháu biết người này à?”
Âu Dương Thần vừa kêu lên thì thấy hối hận, liền phủ nhận:
"Thật xin lỗi chú, cháu không biết người kia."
Sau đó xoay người liền muốn rời đi. Tư Mã Niệm Tổ làm sao có thể dễ dàng để cậu rời đi như vậy, liền đổi giọng uy hiếp:
“Trẻ con không được nói dối, sẽ mách cô giáo đó.”
Tư Mã Niệm Tổ dùng phương pháp hù dọa trẻ con nhưng ai biết lại không có hiểu quả với Âu Dương Thần:
“Làm ơn đi chú à, cái này không lừa được con nít hai tuổi sao có thể lừa được cháu. Đúng là vũ nhục trí thông minh của cháu.”
Âu Dương Thần có chút xem thường.
“Cháu….:”
Tư Mã Niệm Tổ tức không nhịn được nhưng không phản bác được, sau đó lại dụ dỗ:
“Cháu nói cho chú biết đi ,chú mua kẹo cho cháu có được không?”
Anh nghĩ trẻ con thường thích ăn kẹo nên có lẽ chiêu này có tác dụng. Nhưng bạn nhỏ Âu Dương Thần không chút nào để ý, quệt mồm đáng yêu nói:
“Nhưng chú à, mẹ nói không cho con ăn kẹo, nếu không mẹ sẽ đánh mông.”
Âu Dương Thần nói tỉnh bơ giống như mẹ cậu là con cọp cái rất hung dữ.
“Tiểu tử thúi, tốt nhất là cháu có nhanh lên một chút nói cho chú biết cái dì ở trong hình hay không?”
Mềm không được, Tư Mã Niệm Tổ đành phải uy hiếp nhưng Âu Dương Thần không yếu thế sợ hãi liền nói:
“Hừ nói không lại trẻ con, chú liền uy hiếp, một người lớn lại đi ăn hiếp trẻ con thật là mất mặt, mẹ con nói rất đúng loại người phụ tình như chú đúng là cho xuống mười tám tầng địa ngục.”
Âu Dương Thần tức giận nói.
“Mẹ, phụ tình, tiểu tử nói mau mẹ con là ai?”
Tư Mã Niệm Tổ lạnh giọng hỏi.
“Con không nói cho người xấu đâu.”
Âu Dương Thần không chút nào nhúng nhường.
"Hừ ~, tiểu tử thúi, con không nói chú cũng biết mẹ con là ai?”
“Đừng khoác lác con không phải trẻ lên ba đâu.”
Âu Dương Thần hai tay khoanh đứng ở một bên mà nói.
“Cha con là Âu Dương Thụy, mẹ con là Hạ Tịch Nguyệt đúng không?”
Tư Mã Niệm Tổ cười nói.
“Làm sao chú biết?” Âu Dương Thần kinh ngạc hỏi lại.
“Đùng quan tâm tại sao chú biết, con nói chú nói có đúng không?”
Nhìn Âu Dương Thần và Âu Dương Thụy giống nhau như đúc, muốn không nhận ra cũng khó. Nhưng Tư Mã Niệm Tổ cũng hâm mộ Âu Dương Thụy có một đứa con trai lớn như vậy.
Anh nghĩ nếu ban đầu sớm quý trọng người ta thì có lẽ con của anh còn lớn hơn con của Âu Dương Thụy, nhưng trên đời không có nếu như.
“Chú nói đúng, thật sự con là con của Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt, Nếu như chú nói cho con biết tại sao chú biết cha mẹ con thì con sẽ nói cho chú biết dì trong tấm hình.”
Thấy cá rốt cuộc đã cắn câu, Tư Mã Niệm Tổ liền nói:
“Được, vì chú biết cha mẹ con, gặp con lại thấy con giống như một khuôn đúc ra nên chú nhận ra được. Được rồi con mau nói cho chú biết dì ở trong hình này đi.”
“Con đương nhiên biết dì Huệ Nghiên rồi.”
Âu Dương Thần cười nói.
“Vậy con biết bây giờ cô ấy ở đâu không?”
Nghe thấy Âu Dương Thần nói biết, Tư Mã Niệm Tổ lo lắng hỏi tiếp.
“Chú à, đây là vấn đề thứ hai rồi, chú đã nói chỉ hỏi một mà thôi.”
Tư Mã Niệm Tổ thật suýt bị nội thương với thằng nhóc này.
“Cháu…cháu nói đi, rốt cuộc là sao cháu mới trả lời cho chú biết.”
Tư Mã Niệm Tổ bất đắc dĩ hỏi, anh vừa đấm vừa xoa nhưng tiểu tử này cũng giống rắm thúi như cha nó, thật đúng là mềm cứng đều không xong.
“Trừ phi chú trả lời con một câu thì con trả lời chú một câu, chúng ta làm như vậy mới công bằng.”
“Được, con hỏi đi.”
Tư Mã Niệm Tổ cắn răng nghiến lợi nói, thật đúng không hổ là con của Âu Dương Thụy, cùng cha nó là một kiểu người làm người khác nhức đầu.
“Chú yêu dì Huệ Nghiên không?”
Âu Dương Thần nghiêm túc hỏi. Âu Dương Thần muốn biết vấn đề của dì Huệ Nghiên.
Thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Niệm Tổ, Âu Dương Thần cũng biết người đàn ông của dì Huệ Nghiên là người đàn ông này. Bởi vì cặp mắt kia đã cho cậu biết.
Những năm này Tư Mã Niệm Tổ đi qua nhiều nơi trên thế giới cũng không tìm được Quan Huệ Nghiên, trực giác nói cho anh biết nhất định là ở trong nước nên anh quay lại.
“Yêu, rất yêu, chỉ là quá muộn mà thôi. Ah…nói với đứa bé như con có ích gì chứ, con lại không hiểu điều đó.”
Tư Mã đọc tổ giống như chìm dần trong quá khứ trí.
"Hừ ~ cái gì gọi là đứa bé không hiểu a, thật đúng là xem thường trẻ con."
“Bây giờ có thể nói cho chú biết cô ấy đang ở đâu chưa?”
“Cái này con không biết.”
Âu Dương Thần xin lỗi .
“Cái gì? Tiểu tử dám đùa bỡn chú à?” Tư Mã Niệm Tổ tức giận.
“Con không thật không biết, mỗi lần đều mẹ đưa con đi làm sao con biết. KHông có việc gì nữa thì con đi trước.”
Âu Dương Thần nói xong liền muốn đi. Tư Mã Niệm Tổ không thể dễ dàng cho cậu đi được, níu áo cậu lại.
“Con không biết không có nghĩa mẹ con không biết, chú nhớ mẹ con nhất định sẽ nói với Huệ Nghiên.”
Hiện tại anh đã hiểu rõ tại sao bốn năm không tìm được người, thì ra là do Âu Dương Thụy âm thầm đảo loạn.
Thay vì mình đi khắp nơi tìm cô, không bằng nắm được chuyện để cho Huệ Nghiên chủ động đi tìm anh. Coi như mình đi tìm cũng sẽ bị Âu Dương Thụy ngăn cản, cho nên cách tốt nhất là ép Quan Huệ Nghiên lộ diện.
Hạ Tịch Nguyệt nhận được điện thoại từ trường học gọi về, Âu Dương Thần làm cho cô giáo tức giận. Đây là cái trường thứ bảy mà Âu Dương Thần chọc giận cô giáo rồi. Hạ Tịch Nguyệt đúng là đau đầu với con trai mình. Sau khi đến trường biết con trai mình bỏ ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói:
“Con tôi mới bốn tuổi, các người để cho nó ra ngoài một mình nếu như con tôi xảy ra chuyện gì tôi sẽ cho cái trường này chốn theo.”
Hạ Tịch Nguyệt lạnh giọng nói, bây giờ cô không còn là người để mặc cho người khác xoa nắn như trái hồng nữa, ở nhà cô là một người vợ người mẹ tốt thay chồng dạy con, nhưng ở bên ngoài lại nà một nữ cường.
Hiệu trưởng đương nhiên biết thân phận của Hạ Tịch Nguyệt, ông vừa lau mồ hôi trên trán vừa cung kính nói:
“Phu nhân Âu Dương yên tâm, chúng tôi biết nên làm sao, chúng tôi lập tức cho người đi tìm.”
Tìm nửa ngày không được, Hạ Tịch Nguyệt ở bên ngoài trường phát hiện miếng ngọc bội của Âu Dương Thần đeo từ lúc ra đời, một dự cảm xấu xông lên đầu.
Hạ Tịch Nguyệt bấm điện thoại gọi cho Âu Dương Thụy, cho người tìm Âu Dương Thần. Điện thoại vừa ngắt thì Tư Mã Niệm Tổ gọi tới, Âu Dương Thụy nhận điện thoại:
“A lop?”
“Thế nào, cả tiếng của tôi mà cậu không nhận ra à?”
“Tư Mã Niệm Tổ.”
“Không vòng vo với cậu nữa, con trai cậu đang ở trong tay tôi, Nếu muốn gặp con trai thì chiều nay 2h tới ho hàng bỏ hoang ở Đông Sơn, nhớ dẫn theo Quan Huệ Nghiên.”
Tư Mã Niệm Tổ nói xong cúp điện thoại.
“Hừ, thật đúng là hèn hạ, cư nhiên dám bắt cóc trẻ con. Tốt bung không cần báo đáp, sớm biết khoogn nói cho chú biết con biết dì Huệ Nghiên.”
Âu Dương Thần ngồi ở trên ghế ở quán rượu nói, không hề có giống bị bắt cóc.
“Tiểu tử, coi như cháu giúp chú đi. Chú chỉ muốn thấy dì Huệ Nghiên, nhưng dì ấy luôn trốn chú nên chú phải nhờ con thôi.”
Tư Mã Niệm Tổ cười nói.
Sau khi đánh Âu Dương Thần ngất xỉu Tư Mã Niệm Tổ đưa cậu bé tới khách sạn, anh không buộc Âu Dương Thần, Âu Dương Thần tương đối tự do.
Buổi tối Âu Dương Thụy về đến nhà, Hạ Tịch Nguyệt vội chạy tới hỏi:
"Như thế nào? Tìm được bảo bảo chưa?"
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Tư Mã Niệm Tổ trói bảo bảo đi rồi, em đừng lo lắng. Anh thấy Tư Mã Niệm Tổ chỉ muốn gặp Quan Huệ Nghiên cho nên mới bắt bảo bảo đi.”
“Nhưng anh ta sao lại biết chúng ta biết tin tức của Quan Huệ Nghiên.”
Hạ Tịch Nguyệt tỉnh táo phân tích.
Cô không còn là cô gái trước kia gặp chuyện là khóc lóc vô dụng, bây giờ đã biết tỉnh táo phân tích vấn đề.
Khóc cũng không giải quyết được vấn để, chỉ có tỉnh táo suy nghĩ mới có thể làm được nhiều việc.
Mặc dù nghe con trai bị bắt cóc Hạ Tịch Nguyệt lo lắng muốn khóc nhưng cô cố gắng để mình tỉnh táo lại. Vấn đề Hạ Tịch Nguyệt nói không phải Âu Dương Thụy không nghĩ tới.
“Em nghĩ chắc bảo bảo lỡ miệng nói ra.”
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đáp án này thôi.
“Nhưng em còn lo Tư Mã Niệm Tổ không buông ân oán năm đó làm tổn thương con thì thế nào?”
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng nói.
“Sẽ không đâu, nếu như cậu ta không buông bỏ thì bốn năm này đã không yên tĩnh thế. Anh thấy cậu ta chỉ muốn gặp Quan Huệ Nghiên. Việc trước mắt là liên lạc với cô ấy đi, đừng ở đây tự hù dọa mình.”
“Anh nói đúng, em sẽ đi liên lạc với cô ấy.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền đi gọi cho Quan Huệ Nghiên.
"Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì không?"
Buổi tối Hạ Tịch Nguyệt ít khi gọi điện cho cô, nên vừa nhận điện thoại cô liền hỏi.
“Huệ Nghiên, tôi cần cô về nước một chuyến, Tư Mã Niệm Tổ bắt cóc bảo bảo đi và muốn gặp cô. Chúng ta không có biện pháp nào nên đành báo cô về nước một lần. Có gì ngày mai gặp mặt nói rõ ràng sau.”
Hạ Tịch Nguyệt lẳng lặng nói. Nghe được Hạ Tịch Nguyệt lời nói, quan huệ nghiên lo lắng hỏi:
“Thật xin lỗi Nguyệt Nguyệt, tôi không ngờ A Tổ anh ấy lại cực đoan như vậy. Hiện tại tôi sẽ đặt vé trở về ngay, các người chờ tôi.”
Quan Huệ Nghiên ngắt điện thoại sau đó thuê xe đến phi trường.
Ngày thứ hai, Âu Dương Thụy mang Quan Huệ Nghiên tới kho hàng ở Đông Sơn.
Mặc dù Hạ Tịch Nguyệt đòi theo nhưng Âu Dương Thụy không đồng ý, chỉ đồng ý với cô là nhất định sẽ mang con an toàn trở về. Cô đành ở nhà chờ đợi, chờ đợi hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình trở về an toàn.
Đi tới kho hàng, Tư Mã Niệm Tổ đã nhìn thấy Quan Huệ Nghiên, anh vội chạy tới:
“Huệ Nghiên em đã đến rồi, rốt cuộc anh đã nhìn thấy em.”
Bên kia, Âu Dương Thần gặp được cha sợ hãi gọi:
"Cha."
"Hừ ~, tiểu tử thúi, con đặt bẫy ra có nghĩ mẹ con rất lo lắng không hả?”
“Xin lỗi cha, con chỉ muốn thấy dì Huệ Nghiên hạnh phúc thôi.”
Âu Dương Thần có chút đuối lý.
Âu Dương Thụy nói không sai, từ đầu tới cuối đều là bẫy.
Mà lần trước Âu Dương Thần nghe lén Hạ Tịch Nguyệt nói chuyện với Quan Huệ Nghiên, cậu quyết định tìm hiểu xem Tư Mã Niệm Tổ có yêu dì Quan không.
Kết quả sau khi nói chuyện Âu Dương Thần biết Tư Mã Niệm Tổ yêu dì Huệ Nghiên. Nhưng cô bị tổn thương nên giờ không tinn tưởng lời của Tư Mã Niệm Tổ nói.
Quan Huệ Nghiên trốn tránh bốn năm không gặp Tư Mã Niệm Tổ, dù biết hiện tại Tư Mã Niệm Tổ yêu cô nên cậu nghĩ dì trở lại cũng không uổng phí.
Âu Dương Thần lấy mình làm mồi dẫn để Tư Mã Niệm Tổ biết mẹ cậu biết nơi của dì Huệ Nghiên. Âu Dương Thần cho là làm vậy dì sẽ hạnh phúc, mỗi lần cùng mẹ đi thăm dì, cậu thấy dì cười nhưng trong mắt chứa bi thương. Không ngờ cái bẫy này lại bị Âu
Dương Thụy biết được rõ ràng.
Âu Dương Thụy hiểu rõ con trai của mình. Âu Dương Thần không muốn nói chuyện thì không ai cạy miệng được nó. Tiểu quỷ thông minh lắm trò, cậu cố tình nói cho Tư Mã Niệm Tổ biết mình biết dì Quan. PHối hợp đặt bẫy để dì Huệ Nghiên xuất hiện.
Âu Dương Thụy bội phục con anh nhỏ tuổi lại mưu lược như vậy tương lai chắc sẽ phúc hắc không kém. Cũng vì mưu kế của tên tiểu tử này cho nên Âu Dương Thụy không để Hạ Tịch Nguyệt tới.
Sợ Hạ Tịch Nguyệt không chấp nhận được mức độ phúc hắc của con trai mình. Ở trường học đã đủ làm cô đau đầu, nếu biết thêm chuyện này có khi sẽ phát điên mất. Cô chỉ hi vọng con trai mình như những đứa trẻ khác có thể có tuổi thơ bình thường.
Nhưng con cháu Âu Dương nhất định phải trưởng thành sớm, biết mẹ lo lắng cho mình nhưng Âu Dương Thần vẫn áy náy rất nhiều, cậu nói:
"Cha, chúng ta nhanh về nhà đi, về nhà chậm mẹ sẽ lo lắng hơn ."
"Tiểu tử thúi, hiện tại đã biết nóng nảy rồi. Đi thôi."
Âu Dương Thần đi ngang qua bên cạnh Tư Mã Niệm Tổ: “Chú hư thúi, cố gắng lên, con về nhà trước nếu không mẹ sẽ lo lắng.”
“Cảm ơn con.”
Sau đó nhìn Âu Dương Thụy nói: “Cám ơn cậu, còn chuyện trước kia, tôi thật xin lỗi.”
Âu Dương Thụy nghe xong lời này, không hề nói gì mà cho Tư Mã Niệm Tổ một quyền:
“Đây là tôi trả lại cậu năm đó ở bệnh viện, chúng ta huề nhau.”
Âu Dương Thụy nói xong cũng mang theo Âu Dương Thần rời đi.
Âu Dương Thụy lại vô cùng rõ ràng, hai người họ không thiếu nhau gì nữa, vẫn là anh em tốt của nhau.
“Đại ca, cảm ơn anh.” Tư Mã Niệm Tổ nhìn theo bóng lưng của Âu Dương Thụy thầm nói.
Ngồi trên xe, Âu Dương Thụy nhìn Âu Dương Thần đã nói:
“Con lỗ mãng như vậy mẹ sẽ rất lo, cha phạt con một tháng không được gặp con dâu.”
Âu Dương Thụy lạnh giọng nói. Trước kia tiểu tử này luôn chọc giận anh, hiện tại bắt được nhược điểm của nó, Âu Dương Thụy đương nhiên phải dạy dỗ thật tốt.
“Cha báo thù riêng, con không thèm nghe cha.”
Âu Dương Thần bất mãn gọi vào.
“Hừ, nếu con không nghe, cha sẽ đem chuyện này nói cho mẹ con biết, mẹ con ghét nhất ai gạt mẹ.”
“Cha….cha bắt nạt con. Cha làm cha vậy sao? Ngày nào cũng khi dễ con trai mình…ô ô ô”
“Tiểu tứ con, chiêu này lừa mẹ con còn được chứ lừa cha thì vô dụng.”
Âu Dương Thụy cười nói.
“Hừ….cha không phải chỉ muốn con đừng quấy rầy thế giới hai người sao? Lại giở nhiều thủ đoạn như vậy, con nghiêm túc khi dễ cha.”
Âu Dương Thần ra dấu ngón tay thể hiện sự khinh bỉ với Âu Dương Thụy.
“A,,,,tiểu tử con đã biết ý cha vậy con có đồng ý không nào?”
"Hừ ~."
Âu Dương Thần nghiêng đầu không để ý Âu Dương Thụy .
“Xem ra không đồng ý, hiện tại cha gọi cho chú Đông Phương bảo chú đưa Khả Khả đi nước ngoài, nghe nói giáo dục nước ngoài tốt hơn trong nước.”
Âu Dương Thụy làm động tác giả muốn móc điện thoại ra. Âu Dương Thần cuống cuồng, ngăn cản:
“Con đồng ý là được chứ gì?” Âu Dương Thần miễn cưỡng nói.
Âu Dương Thần giờ đã hiểu được cha của cậu, đúng là gừng càng già càng cay.