Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Trên sườn núi không người vừa mới xảy ra trận đại chiến chấn động, mà
lúc này, hai nhân vật chính lại một đứng một ngồi trò chuyện ở vách núi.

Cánh tay Tô Cẩm có vài chỗ bị trầy da, giữa trán cũng có vết thương
nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ quyến rũ và xinh đẹp của cô. Cô dùng
tóc che đi, tâm trạng phức tạp híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh,
không biết nên gọi anh ta là ân nhân hay kẻ thù.

“Anh làm việc cho ai?”

Mặt Lục Thiểu Đình không cảm xúc nhìn cô: “Hẳn cô đã điều tra ra thân phận của tôi, cần gì phải hỏi tôi?”

“ S là ai?” Tô Cẩm tiếp tục truy hỏi.

Biệt hiệu này lập tức khiến đáy mắt Lục Thiểu Đình xẹt qua kinh ngạc
nhưng rất nhanh bị nụ cười nhạt giấu đi: “Các cô điều tra lai lịch của
tôi cũng rất rõ ràng!”

Tô Cẩm nhếch mép, hừ lạnh một tiếng: “Lần này anh giết tôi, không phải nhiệm vụ được Interpol giao, mà là làm việc cho S.”

“Bất kể tôi làm việc cho ai thì cô cùng là tội phạm còn tôi là cảnh sát, lập trường của chúng ta đối lập.” Lục Thiểu Đình bình tĩnh đáp.


“Hừ! Cùng là giết người giống nhau, lý do của anh đường hoàng còn tôi
thì phải chết. Qua cầu rút ván, thủ đoạn làm việc của các người thật cao minh”. Tô Cẩm lên tiếng giễu cợt.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng tôi biết tội danh của cô cũng đủ
để tôi bắt cô.” Lục Thiểu Đình không chút ngần ngại liếc cô một cái.

“Tôi nói cho anh biết, người đứng sau lưng vụ ở New York nước Mỹ rất có
thể là “S”. Tôi nghĩ, vì sao nhiệm vụ lần này của anh là giết tôi chứ
không phải bắt tôi?” Tô Cẩm hùng hổ dọa người nhìn anh ta chằm chằm,
nhìn sắc mặt nghiêm nghị và chính trực của anh ta, đáy mắt cười lạnh.

Lục Thiểu Đình nhíu mắt lại, nhìn cô đăm chiêu vài giây, lắc đầu chắc chắn: “Không thể nào”.

“Mặc kệ có khả năng hay không, tôi chỉ biết “S” này có vấn đề. Anh làm
nhiệm vụ vì quốc gia, giờ lại âm mưu giết người giúp người khác, đây
không phải đi ngược lại với tâm nguyện ban đầu hay sao? Cảnh sát tiên
sinh.” Tô Cẩm nói với anh ta bằng một giọng khêu gợi, trong giọng nói lộ ra ý chê cười.

Tâm Lục Thiểu Đình đang kiên định trở nên hơi rối loạn, trong đầu anh
phân tích rõ nhiệm vụ lần này. Đúng như lời cô nói, anh nhận được nhiệm
vụ giết người đầu tiên. Tuy cấp trên trực tiếp của anh là người mang
biệt hiệu “S” này nhưng khi tiếp nhận nhiệm vụ, anh cũng chưa từng nhìn
thấy “S”. Luôn chỉ thị anh hành động chỉ là một cuộc điện thoại thần bí
và một giọng nam đầy tính ra lệnh. Tuy anh là đặc công quốc gia, chỉ
được nhận mệnh lệnh mà không được hoài nghi, nhưng theo trực giác của
anh cho thấy nhiệm vụ lần này đúng là vô cùng bí mật.

Tô Cẩm thấy anh ta nhíu mi trầm tư, biết lời của mình khơi ra chú ý. Cô
muốn trực tiếp lộ ra từ miệng anh ta vốn dĩ không có khả năng. Cô khẽ
thở dài một tiếng, khó hiểu nhìn hắn: “Vừa rồi anh có cơ hội giết tôi,
vì sao không ra tay?”

Lục Thiểu Đình ngẩn ra: “Tôi hy vọng có một cơ hội quyết đấu công bằng”.

Anh muốn xem năng lực của Tô Cẩm đến mức nào. Cô lắc đầu: “Không đúng, lần trước ở biệt thự, vì sao anh chần chờ không nổ súng?”

Sắc mặt Lục Thiểu Đình đột nhiên tối tăm, khoanh tay lạnh lùng nói: “Không vì sao cả.”


“Tôi và anh được huấn luyện giống nhau, đều là người làm việc bình tĩnh
quyết đoán. Bỗng nhiên anh do dự tất có nguyên nhân, mềm lòng, đồng
tình, không đành lòng, hay là yêu tôi.” Tô Cẩm vừa nói, vừa nhích thân
thể tới gần anh ta. Câu cuối cùng bật hơi, khóe miệng khiêu gợi nhếch
lên nụ cười đắc ý.

Ngay cả Lục Thiểu Đình vô cùng không thích có người phỏng đoán tâm tư
của anh, nhưng lúc này mặt anh nóng lên, cảm giác tức giận vì bị người
ta nhìn thấu nhưng vẫn duy trì vẻ mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Cô
đừng có suy đoán nữa, cô là kẻ địch trời sinh của tôi, cho dù tôi có
chút mềm lòng, đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cô.”

Tô Cẩm híp mặt lại cười khanh khách, ngón tay thon dài vuốt ve trên vòm
ngực rắn chắc của anh ta: “Thực ra tôi cũng không ngại có tình nhân làm
cảnh sát đâu...... Chỉ cần anh muốn......”

Chân mày của Lục Thiểu Đình dường như nhíu chặt vào nhau, anh dùng sức
đẩy tay cô ra, nghiêng người quay lưng về phía cô: “Cô đừng làm loạn”.

Tô Cẩm lập tức thay đổi nét mặt bình tĩnh, nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng
của anh ta, hừ một tiếng: “Tôi nghĩ “S” đã chọn sai người mất rồi, chọn
một người không muốn giết tôi.”

Khóe miệng Lục Thiểu Đình giật giật, lãnh khốc nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày tôi giết cô.”

Tô Cẩm hơi nhếch môi, không nói gì. Đúng lúc này, bên cạnh núi truyền

đến tiếng gió vù vù. Đó là tiếng động cơ cánh quạt của trực thăng. Hai
người trên sườn núi kinh ngạc nhìn nhau, giống như muốn tìm đáp án trong mắt đối phương nhưng mà ánh mắt của cả hai người đều tràn ngập nghi
ngờ.

Ngay sau đó, một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện trước mắt bọn họ,
nhìn thấy trong buồng lái có bóng người tuấn mỹ cao lớn, Tô Cẩm ngẩn ra, sao lại là Lãnh Mặc Phàm? Tô Cẩm đang kinh ngạc, đột nhiên thấy một
khẩu súng ở cửa sổ bắn về phía bọn họ. Cô kinh hãi, lập tức đứng ra chắn trước mặt Lục Thiểu Đình, giục gấp: “Đi mau”.

Lục Thiểu Đình cũng cảm nhận được tình cảnh của mình, anh xoay người
chạy nhanh về phía con đường. Viên đạn phía sau mãnh liệt bắn tới, Lục
Thiểu Đình tránh được tình thế nguy hiểm, cuối cùng biến mất ở trước mắt bọn họ.

Máy bay trực thăng hạ cánh xuống đất, dáng người cao lớn của Lãnh Mặc
Phàm bước nhanh tới bên người Tô Cẩm, quan sát cô một lượt, sau đó mới
đưa tay ôm cô vào ngực: “Không sao chứ!”.

Tô Cẩm lắc đầu, tựa vào ngực anh nghỉ ngơi, ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Em đã quên lễ vật tôi tặng em sao?” Lãnh Mặc Phàm vén tóc của cô lên, kiểm tra vết thương giữa trán.

Thì ra là như vậy, tần số nhìn vệ tinh có thể thấy mọi chuyện phát sinh ở đây. Tô Cẩm nhắm mắt không nói chuyện, mặc cho anh đưa lên trực thăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận