Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Edit: susublue

Hai chiếc xe nhỏ bị vây quanh đi tới bãi đỗ xe, dừng ở ngoài ngã tư đường, xung quanh đầy phóng viên hòa vào trong quần chúng, bọn họ nhiệt tình hưng phấn, hoan hô nhìn dàn lãnh đạo nước Mĩ đi vào.

Nhưng mà song song với quyền lực luôn có những nguy hiểm tiềm tàng, trong một căn phòng đối diện, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn đứng trước cửa sổ, đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú đám người đối diện, hỏi người phía sau,“Tay súng bắn tỉa chuẩn bị xong chưa?”

“Chúng ta phải làm như vậy sao? Đối phương là Bộ trưởng Bộ Tư pháp cấp cao.” Người đàn ông phía sau không chắc chắn hỏi lại, sắc mặt có chút sợ hãi.

“Nhất định phải giải quyết ông ta trước khi đi vào, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, nếu không thì cứ chờ đến khi phòng thí nghiệm bị đưa ra ánh sáng đi!” Sắc mặt đại tướng cẩn thận tỉ mỉ, che kín vẻ độc ác trên mặt.

“Dạ.” Người đàn ông phía sau gục đầu xuống trả lời.

Mà điều khiến cho đại tướng cảm thấy tức giận là thuộc hạ ông phái ra truy đuổi Lãnh Mặc Phàm đều bị ám sát một cách khó hiểu, mà ông lại không biết người liên tục ra tay là ai, chỉ biết đối phương là ba người phụ nữ, ra tay tàn nhẫn mau lẹ, hơn nữa có kinh nghiệm ám sát, hôm nay, là ngày dự hội nghị, ông biết Bộ trưởng Bộ Tư pháp Ross nhất định sẽ cầm theo tài liệu, cho nên, đây là một trận chiến sinh tử, ông tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội.

Ở trên đài cao, một thân hình mê người đang đứng hóng gió, ống nhòm trong tay quan sát được mọi góc độ khả nghi, chỉ trong phút chốc, cô đã nhìn thấy trên cửa sổ hơi hé ra, có một họng súng, người đó đúng là rất am hiểu cách súng bắn tỉa, cô nhíu mày, mặt nhăn lại, cầm lấy điện thoại,“Amy, Cao ốc trung tâm tầng lầu ba mươi hai, cửa sổ phòng thứ mười từ bên trái qua có một tay bắn tỉa.”

“Yên tâm đi! Sư tỷ, em sẽ thu phục tên đó.” Amy thoải mái đáp.

Tô Cẩm đồng thời ấn gọi cho Ivan,“Xe Ross tói chưa?”

“Còn 2 phút nữa.” Ivan trả lời.

“Lát nữa em theo sát bên cạnh hộ tống ông ta đi vào.”

“Yên tâm đi!Thân phận lần này của em là trợ lý của ông ấy, em sẽ theo vào trong.”

Tô Cẩm nhìn đám người phía dưới đài càng lúc càng kích động, mắt bắt đầu kiểm tra mặt của họ, đột nhiên nhìn thấy một tên mặc đồ đen cao lớn, người này bình tĩnh lạnh nhạt, trên mặt cũng không có sự cuồng nhiệt, ngược lại, có thể thấy được trong mắt anh ta đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại không hứng thú với hội nghị sắp diễn ra, đồng thời thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, lúc này, một người đàn ông cuồng nhiệt nhào vào người anh ta, đưa đẩy một chút, anh ta vươn tay bảo vệ thắt lưng theo bản năng, mà có thể khiến một người bảo vệ chỗ đó như thế thì chỉ có một khả năng, ở eo anh ta có dấu súng.

Tô Cẩm nhíu mày, gọi Ivan,“Chú ý một người đàn ông tóc vàng có vóc dáng cao lớn, anh ta là sát thủ, chị sẽ giải quyết, đến lúc đó em thừa dịp hỗn loạn hộ tống Ross đi vào.”

Tô Cẩm tiếp tục nhìn chăm chú mục tiêu, đồng thời quan sát người ở đây, tất cả đều bình thường.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi dài màu đen chậm rãi chạy đến, nhìn biển số xe thì đúng là xe của Ross, Tô Cẩm nửa quỳ trên mặt đất, cầm súng nhắm ngay vào tên mặc đồ đen kia, nhưng thấy mắt anh ta lập tức vui vẻ, đẩy người phía trước ra, vọt tới trước mặt, muốn ám sát Ross đang xuống xe.

Ross nở nụ cười, bên cạnh ông là một gã cô gái phương Đông, ánh mắt cô lạnh như băng dọa sợ một ít người, cuối cùng cô liếc mắt nhìn tên sát thủ, cảnh giác nhìn mọi động tác của anh ta, lúc tới trước mặt Ross, anh hơi lui về phía sau, tay phải chậm rãi sờ lên thắt lưng, ngay khi đã nắm được súng ở trong tay, chuẩn bị lấy ra khỏi tây trang, nói thì chậm mà mọi việc xảy ra thì nhanh, chỉ nghe một tiếng “Đùng” vang lên, một viên đạn từ trên trời giáng xuống vừa vặn trúng ngay giữa trán, anh hoảng sợ trợn to mắt, chậm rãi té xuống mặt đất.

“A......” Trong đám người lập tức hỗn loạn, Ivan kéo Ross bước nhanh vào đại sảnh, cảnh sát nhanh chóng đuổi tới, khi bọn anh nhìn người nằm trên mặt đất, trong tay còn cầm súng, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức giải tán đám đông, nâng người đàn ông đó đi.

Mà lúc này, trong đám người có một bóng người tuấn tú đứng gần nhà ga, anh ngẩng đầu nhìn phía nơi viên đạn bay qua, trong phút chốc, anh hoảng hốt thấy được một gương mặt quen thuộc, sắc mặt anh chấn động, lúc này, anh nghe thấy cảnh sát đang chỉ huy một đội cảnh sát lên lầu tìm tay súng bắn tỉa kia.

Tô Cẩm nhìn Ross vào đến hội nghị, trong lòng cũng trầm tĩnh lại, cúi đầu nhìn cảnh sát đang vây quanh, cô nhíu mày đầu, bỏ lại súng, đi vào phòng tối thay quần áo ở bên cạnh, trong đó là một bộ đồ nữ rất cao cấp, cô cởi buộc tóc xuống, một đầu tóc quăn mềm mại dài tới thắt lưng, gương mặt vốn xinh đẹp lại càng quyến rũ hơn, cô đeo một cái kính râm lớn, thong dong đi vào cửa ban công.

Đây là một khách sạn, cảnh sát đi vào, lập tức làm cho khách trọ thấp thỏm lo âu, diễn(daffnlle3quysdo0n bọn họ đều vào từng phòng, nhưng cảnh sát lại đuổi bọn họ xuống lầu tị nạn, bởi vì trên lầu này có khả năng có một tên sát thủ lạnh lùng ẩn núp.

Tô Cẩm xen lẫn trong đám người, nhìn thấy sắp tới cửa lớn, khóe miệng mỉm cười, nhưng mà, đột nhiên cánh tay của cô bị một lực mạnh kéo lấy, cô giật mình, quay đầu vừa vặn thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn cô, kính râm hạ xuống, mắt đẹp ngẩn ra, cô nhìn thấy mình sắp tới cửa, lại nhìn sang anh, trầm giọng hỏi,“Anh làm gì vậy?”

“Là em đúng không!” Lục Thiểu Đình trầm giọng hỏi.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Tô Cẩm nhếch chân mày lên.

“Vì sao em làm chuyện này?” Vẻ mặt Lục Thiểu Đình đau khổ rối rắm nhìn cô, anh thật sự muốn cô phủ nhận chuyện này không phải do cô làm, cô chỉ là một người khách ở trọ mà thôi.

“Buông tay.” Tô Cẩm nhìn cảnh sát đang từ ngoài cửa đi vào, không khỏi khẩn trương.

Lục Thiểu Đình ôm cô vào trong lòng, kéo cô đi đến trước cửa, mà lúc này, một tên cảnh sát gầm nhẹ ở ngoài cửa,“Phong tỏa cửa lớn, không được để bất cứ người nào ra vào.” Nhất thời, cửa lớn bị cảnh sát vây quanh, mọi người hốt hoảng chen lấn đều bị chặn ở cửa.

Tô Cẩm khẽ run lên, hình như Lục Thiểu Đình có thể cảm nhận được cô đang khẩn trương, đột nhiên cầm tay cô chặt một chút, anh nhìn thoáng qua cảnh sát, cánh tay dài kéo cửa, ôm Tô Cẩm đi theo anh, đồng thời lấy giấy chứng nhận cảnh sát trong túi ra,“Tôi có việc gấp phải rời khỏi đây, làm phiền cho qua.”

Cảnh sát kia nhìn thoáng qua giấy chứng nhận là thật, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, hỏi,“Cô là ai?”

“Bạn gái của tôi.”

“Cô không thể đi.”

“Dàn xếp một chút đi! Tôi có công vụ trên người, cô ấy phải lên máy bay kịp giờ.”

Cảnh sát nhìn gương mặt Lục Thiểu Đình chính trực, gật đầu,“Được rồi! Thả bọn họ ra ngoài.”

Tô Cẩm bị Lục Thiểu Đình lôi ra ngoài cửa, nhưng không buông cô ra, mà vẫn kéo cô vào trong xe anh rồi mới buông tay, nhưng vẻ mặt anh nghiêm khắc, mặt không chút thay đổi, anh thật sự không thể tha thứ cho việc làm vừa rồi của cô.

“Cám ơn.” Tô Cẩm xoa tay bị anh nắm đỏ, mở miệng nói.

“Tôi đang làm sai thật rồi, tôi cứ liên tục thả em đi, em có biết trong lòng tôi khó chịu bao nhiêu không?” Lục Thiểu Đình tự giễu cười khổ.

“Thật xin lỗi, nhưng chuyện lần này tuyệt đối không phải như anh tưởng tượng, người bị tôi giết chính là sát thủ.” Tô Cẩm cũng cười khổ.

“Phải không? Anh ta muốn giết ai?” Lục Thiểu Đình lựa chọn hoài nghi cô.

“Giết Bộ trưởng Bộ Tư pháp Ross, bởi vì trong tay ông ta nắm giữ bí mật kinh thiên động địa, mà bí mật này sẽ công bố trong hôm nay.” Tô Cẩm thản nhiên nói.

Sắc mặt Lục Thiểu Đình trầm xuống, anh nhíu mày nói,“Em chắc chắn điều em nói là thật chứ.”

“Tôi không cần phải lừa anh, bởi vì chuyện này có liên quan đến Lãnh Mặc Phàm, bây giờ tôi đang làm việc thay anh ta.” Tô Cẩm gật đầu.

“Vì sao em lại muốn nói cho tôi biết.” Lục Thiểu Đình nhếch khóe miệng.

“Bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của anh.” Tô Cẩm chân thành nhìn anh.

“Giúp một sát thủ, và một thủ lĩnh hắc bang?” Lục Thiểu Đình nở nụ cười chế giễu.

“Có thể nói như vậy, việc lần này anh làm, là chuyện có thể cứu vớt cả quốc gia.” Tô Cẩm sửa lại lời của anh.

Lục Thiểu Đình nhíu mày, nhìn người phụ nữ vẫn không biến sắc như cũ, trên mặt của cô có thần thái tự tin, vẫn chói mắt như vậy, anh lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát,“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Tô Cẩm kể lại ngắn gọn chuyện Lãnh Mặc Phàm bị ép tham dự vào phòng thí nghiệm, lời của cô, làm cho Lục Thiểu Đình càng khiếp sợ, bởi vì mấy ngày qua, bọn họ đã lục tục cả nước Mĩ để tìm kiếm những tỷ phú mất tích, anh không thể tưởng được mọi chuyện lại phức tạp đến mức này.

“Chủ mưu phía sau chuyện này là ai?”

“Là một người được xưng là Đại tướng.”

“Tên của ông ta là gì?”

“Bản Kiệt Minh.”

“Là ông ta sao.” Trong đầu Lục Thiểu Đình thoáng hiện lên một khuôn mặt uy nghiêm, đó là một người có cấp bậc quân hàm cao hơn anh.

“A, anh sợ sao?” Tô Cẩm không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Lục Thiểu Đình nhếch khóe miệng,“Cho dù là tổng thống phạm tội, tôi cũng sẽ bắt.”

“Nếu đã như vậy, tôi tin rằng anh sẽ điều tra chuyện này thật tốt, chờ sau khi Ross tuyên bố bí mật này, tin chắc rằng anh cũng sẽ nắm rõ mọi chuyện có liên quan đến phòng thí nghiệm, động tác của anh phải nhanh một chút.” Tô Cẩm nhắc nhở.

“Vậy còn em? Sau chuyện này em lại tiếp tục làm sát thủ sao?” Lục Thiểu Đình đột nhiên hỏi.

Tô Cẩm suy nghĩ, đáp, “Tôi sẽ rời khỏi nước Mĩ.”

“Chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa sao?”

“Anh còn muốn nhìn thấy tôi sao?” Tô Cẩm cười khổ một tiếng, cô biết mình gây nhiều phiền não và đau khổ cho anh.

“Muốn.” Lục Thiểu Đình kiên định đáp lại, cho dù cô là sát thủ, cho dù thân phận của cô đối địch với anh, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy cô, muốn nghe thấy tin tức có liên quan tới cô.

“Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại.” Tô Cẩm mỉm cười, vươn tay đẩy cửa xuống xe, cách đó không xa có một chiếc xe việt dã màu đen kín đáo, sau lớp kính tối đen âm trầm là một ánh mắt đố kị.

Lục Thiểu Đình như cảm ứng được cảm xúc của ánh mắt kia, anh cúi đầu, khởi động xe nhanh chóng rời đi.

Tô Cẩm đẩy cửa ra ngồi vào trong xe, nhưng vẫn không nói chuyện, liền cảm nhận được trong xe có một áp lực nặng nề, cô ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt âm trầm khó coi của Lãnh Mặc Phàm như dự kiến.

“Nói chuyện gì?” Lãnh Mặc Phàm cúi đầu hỏi, vẻ nguy hiểm bao trùm ở đáy mắt.

“Chỉ tâm sự cùng anh ấy thôi.” Tô Cẩm thản nhiên nói, cũng không đặt cảm xúc của vào mắt.

“Sao lại nói lâu như vậy? Còn cười vui vẻ như vậy nữa?” Lãnh Mặc Phàm chỉ nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Cẩm nhưng lại không biết đó là nụ cười khổ.

“Tôi nghĩ với quan hệ của chúng ta, anh không cần phải ghen.” Tô Cẩm nhìn anh, nghĩ tới Sarah, nghĩ tới cái đêm đau khổ đó.

Lãnh Mặc Phàm cắn răng nhìn cô, bá đạo cầm tay cô, muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói được, Jack ngồi ở ghế lái chỉ hận sao mình không biến mất đi? Vị chua ở đây nồng nặc khiến anh sắp chết rồi.

Lúc này trong bộ đàm vang lên tiếng của Ivan, “Ross đã vào an toàn rồi, tất cả đều bình thường.”

“Xem ra lần này anh có hi vọng xoay người rồi.” Tô Cẩm quay đầu nhìn anh, cười nói.

“Công lao của em.”

“Yên tâm đi! Tôi sẽ gửi hóa đơn phí thuê tôi đến cho anh.”

Ngày tiếp theo, bọn họ đang khẩn trương chờ mong vượt qua lần khó khăn này, nhưng lại có một người tức giận và bực mình, đó là Bản Kiệt Minh, khi ông ta nhìn thấy toàn bộ sát thủ của mình biến mất thì ông chỉ biết cuộc chiến lần này ông đã bị đánh bại, bại bởi một tên thương nhân trẻ tuổi, đồng thời điều khiến ông không cam lòng là phòng thí nghiệm lần này mang đến cho ông hai mươi triệu đôla nên ông tuyệt đối không muốn buông tay dễ dàng như vậy.

Bài diễn thuyết của Ross rất thành công, mà cũng đã nắm đủ vị trí chính xác của căn cứ, nước Mĩ là nước tự do nên tin tức được lan truyền rất nhanh, diễn(daffnlle3[quysdo0n  hơn nữa nhân dân đều kiên định đứng về phía chính nghĩa, do đó Ross trở thành nhân vật tiêu điểm của buổi diễn thuyết lần này, sở 

Các tờ báo đua nhau đưa tin, mà chuyện về phòng thí nghiệm thần bí cũng bắt đầu bị đưa ra ánh sáng, vào ban đêm, máy bay quân sự của Mĩ bay đến hòn đảo nhỏ ở phía Nam Thái Bình Dương.

Mà đối mặt với những phỏng đoán và nghi ngờ như thủy triều, mà những người đứng phía sau màn cũng bắt đầu hoảng sợ bất an, những người hiểu chuyện cũng chối bỏ liên quan, đẩy hết mọi trách nhiệm cho người phụ trách chuyện lần này, ý muốn rũ sạch mọi chuyện.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ hướng về người phụ trách lần này, Bản Kiệt Minh.

Vào ban đêm, một vị khách thần bí không xa lạ đến đây, đó là Lãnh Mặc Phàm, vào lúc này anh như một người bị hại, cũng là một mũi dao nhọn mạnh mẽ, làm cho đám người đứng sau chuyện này tránh không kịp.

Nhưng bọn họ đã nghĩ sai rồi, Lãnh Mặc Phàm thấy được mục đích của bọn họ, cũng không phải muốn đứng ra chỉ tội mà là muốn mời bọn họ giúp một việc, bởi vì anh cũng không muốn làm lớn chuyện này, chỉ cần những người đó bị trừng phạt là được rồi.

Vì vậy thế giới đen tối bao nhiêu, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.

Buổi tối hôm đó bốn người đứng sau lưng chuyện này đều có cùng một quyết định, đây là quyết định có lợi với tất cả mọi người.

Chuyện này bắt đầu lộ rõ chân tướng trong nước sôi lửa bỏng, khi chính phủ nước Mĩ phá hủy phòng thí nghiệm đã tìm thấy thi thể của bốn tỷ phú, những động vật bị thí nghiệm đến mức người đầy máu, chuyện này đã được nhận định, tội ác này đều chỉ về phía người phụ trách Bản Kiệt Minh.

Mà Lãnh Mặc Phàm là người may mắn trốn thoát, đại nạn không chết cuối cùng lại thành người làm chứng, được chính phủ xin lỗi đồng thời thủ tiêu mọi cáo buộc với công ty của anh, tất cả đều tan thành mây khói, anh vẫn là vương tử khôn khéo giàu có của giới kinh doanh như cũ.

Cũng có một người khác được tuyên dương trong chuyện này, đó là Lục Thiểu Đình, anh dẫn tổ viên đến kịp thời bắt được Bản Kiệt Minh sắp chạy trốn, đánh bại sát thủ của ông ta, trở thành công thần đầu tiên.

Rốt cục, Lãnh Mặc Phàm cũng đi ra từ trong bóng tối, gương mặt phương Đông tuấn tú mê người được tivi đưa tin khoảng một tháng, anh có đủ dũng khí và thần trí, những thứ này vốn chỉ có con cưng của trời như anh mới có, thật không biết phải nói gì.

“Lãnh tổng, lại là tin tức của ngài!”

“Tắt đi.” Người nào đó lạnh lùng nói.

“Bọn họ đều nói ngài là người dũng cảm nhất, có gan chỉ chứng tội ác, không sợ cường quyền.” Jack đang chế giễu.

“Tôi là người như vậy sao?” Khóe miệng Lãnh Mặc Phàm khẽ nhếch lên, mới phát hiện thì ra cảm giác làm người tốt cũng không tệ.

“Tô tiểu thư chưa gửi hóa đơn tới sao?”

“Sau ngày đó cô ấy liền bỏ đi.” Lãnh Mặc Phàm nhíu mày, đồng thời tức giận, cô lại biến mất khỏi tầm mắt anh.

“Lãnh tổng, mệt mỏi lâu như vậy, ngài có thể cho tôi một kỳ nghỉ được không, hoặc cho tôi chút tiền thưởng để trấn an nội tâm mệt mỏi của tôi một chút cũng được.” Jack yêu cầu.

“Mơ tưởng, công ty mới thoát khỏi đại nạn, cậu lại dám nhắc lại chuyện nghỉ ngơi thử xem.” Ánh mắt sắc bén của Lãnh Mặc Phàm trừng anh.

Vẻ mặt Jack đau khổ, anh chỉ biết ông chủ đen tối của anh tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng anh đã hẹn Amy đi nghỉ mát, đột nhiên anh cười giảo hoạt,“Lãnh tổng, nếu vậy tôi dùng một tin tức để đổi một kỳ nghỉ có được không!”

“Tin tức gì?” Lãnh Mặc Phàm tò mò nhìn anh.

“Tôi biết bây giờ Tô tiểu thư đang ở đâu, nhưng chỉ nói cho ngài nghi ngài đồng ý thả tôi một tháng.” Jack cố gắng nắm chắc thời hạn, một tháng cũng không nhiều lắm!

Đột nhiên Lãnh Mặc Phàm hiểu ra, nếu anh nhớ không lầm, hình như trợ lý của anh có ý với một cô gái tên là Amy, suy nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của anh lập tức vui vẻ,“Được, cậu nói đi! Tôi đồng ý với cậu.”

“Tôi muốn viết giấy xin phép nghỉ.”

“Tùy cậu, nói cho tôi biết cô ở đâu?”

“Tô tiểu thư còn ở Mĩ.”

“Ở chỗ nào?” Mắt Lãnh Mặc Phàm lập tức tỏa sáng, nhưng nhìn biểu cảm như đang suy nghĩ có nên nói hay không của Jack, anh hận không thể cho cậu ta một quyền.

“Ở một khách sạn ven biển.” Jack thật sự chịu không nổi ánh mắt ăn thịt người của ông chủ nên đã thành thật khai báo.

“Nửa tháng sau nhớ trở về, nếu không tôi trừ tiền lương của cậu.” Người nào đó hung hăng bỏ lại một câu, cầm lấy tây trang bước nhanh ra cửa.

“Tôi biết ngay ngài không đáng tin mà.” Jack kêu khổ ở phía sau, nhưng nửa tháng cũng đủ rồi! Anh nhanh chóng lên mạng nhắn tin.

Khách sạn ven biển, trông như một con biệt thự, Tô Cẩm lười biếng nằm trên ghế, phơi nắng dưới ánh nắng mùa thu, ngửi mùi hoa bên cạnh, hưởng thụ cảm giác thả lỏng, lần này tiếp xúc với Lãnh Mặc Phàm, rốt cục cô cũng tìm được cảm giác bình tĩnh trong tâm hồn, nhưng cũng không phải là trái tim cô không rung động, mà là cô tự kiềm nén lại thôi.

Loại cảm giác này thật tốt, cô chậm rãi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nhưng mà, cô thả lỏng quá mức nên không phát hiện có một bóng dáng chậm rãi tiếp cận cô, cách cô năm mét, người nào đó bình tĩnh kêu lên,“Em thật ích kỷ.”

Tô Cẩm hoảng sợ, nhưng giọng nói này làm cho cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô nhắm mắt nhếch khóe miệng,“Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi không thể tự dành thời gian rảnh cho mình sao?”

Lãnh Mặc Phàm bước nhanh đến bên cạnh cô, chống tay lên thành ghế, cúi người nhìn cô, nhìn đôi môi mê người của cô, anh thật sự không khống chế được dục vọng đã kiềm nén trong một tháng qua, anh nhanh chóng khom người, hung hăng dây dưa với cô.

Tô Cẩm giãy dụa một chút nhưng tay chân bị cơ thể cao lớn của anh ngăn chận, miệng đầy hơi thở bá đạo của anh, kỹ thuật hôn thuần thục khiến cho cô không thể cự tuyệt.

Sau một trận hôn, hai người đều thở dốc, Tô Cẩm mở mắt ra, đập vào mắt là con ngươi thâm thúy mê người, vẫn luôn hấp dẫn cô như vậy, nhưng cô không biểu hiện cảm xúc của mình quá rõ ràng, cô thản nhiên nói,“Anh tới làm gì?”

“Anh tới trả tiền.” Lãnh Mặc Phàm cúi đầu nói.

“Tôi nhớ là lần này còn chưa tính giá xong, nhưng nhắc cho anh biết, tôi muốn rất nhiều.”

“Mọi tài sản của anh đều là của em.”

“Tôi rất công bằng, không thu thêm vào phí bảo vệ, không lừa đảo khách của mình.”

Lãnh Mặc Phàm có chút buồn bực cắn ở khóe miệng cô một cái,“Đừng nói với anh là nguyên nhân em đến căn biệt thự này không phải vì anh.”

“Chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên thôi.” Tô Cẩm hoảng hốt nói.

“Anh sẽ không tin em.” Lãnh Mặc Phàm hung tợn nói tiếp,“Bởi vì nơi này sắp có một vị khách nữa, đó là anh.”

“Tôi không đồng ý.”

“Không phải do em quyết định.”

“Vậy tôi trả phòng.”

“Em dám.” Nói xong, Lãnh Mặc Phàm khom người bế Tô Cẩm đang nằm trên ghế lên, đi đến phòng ngủ, Tô Cẩm có chút buồn bực nói,“Buông ra.”

“Anh đã nghẹn gần chết rồi, anh không tin là em không muốn.” Lãnh Mặc Phàm híp mắt cười nhạo một tiếng, đá văng cửa phòng ngủ ra, hai người mạnh mẽ nhào lên chiếc giường mềm mại, giây tiếp theo anh khẩn cấp hôn cô, bàn tay chu du tự do trên người cô, Tô Cẩm không từ chối anh được, thở dài một hơi, rốt cục đặt tay lên bờ vai của anh, chạm đến cơ thể quen thuộc......

Lúc này, diễn*daffnlle3[quysdo0n đang có hai bóng người tiến đến sân bay, người đàn ông đẹp trai dưới ánh mặt trời, người phụ nữ tóc ngắn nhẹ nhàng cười xinh đẹp động lòng người, Amy nhếch mi hỏi,“Sao anh lại có được kỳ nghỉ này? Lần trước hỏi anh anh nói là không có mà.”

“Hắc, dựa vào việc bán tin tức nên lấy được.” Jack nở nụ cười rất đáng yêu.

“Bán tin tức của ai?”

“ Lãnh tổng chúng ta muốn tin tức của ai nhất?”

“A! Anh bán tin tức của sư tỷ sao.” Amy buồn bực nói.

“Em không thấy gì sao? Sư tỷ của em có tình cảm với ông chủ của anh.”

“Làm sao như vậy được, sư tỷ của tôi hận ông chủ của anh muốn chết, đều bởi vì anh ta mà sư tỷ của tôi mới chịu tội nhiều như vậy.” Amy bĩu môi nói.

“Sư tỷ của em chịu tội gì?” Jack không dám tin nhìn cô.

“Hai tháng trước, ngay cả mình mang thai mà sư tỷ còn không biết, trong một nhiệm vụ không may đá trúng bụng, đứa nhỏ không còn nữa sư tỷ cũng mất gần nửa cái mạng.” Amy tức giận bất bình nói.

Jack đứng bên cạnh nghe được trợn mắt há mồm, cái gì? Lại còn có chuyện này?Mà Lãnh tổng lại không biết? Anh ngây ngẩn cả người, nói,“Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Anh còn dám nói sao, lúc ấy anh và ông chủ của anh cũng ở hiện trường, anh ta còn ghê tởm hơn, sư tỷ sắp mất mạng mà anh ta còn không quan tâm, còn ôm người phụ nữ khác vào trong ngực, quả nhiên là người vô tình vô nghĩa.”

“Ngài ây ôm người phụ nữ khác khi nào?”

“Cô ta tên là Sarah, lần đó ở bến tàu tôi và sư tỷ đều thấy rất rõ ràng, cũng chính lần đó sư tỷ bị Anna đá trúng bụng sảy thai.”

“Trời ạ! Chẳng lẽ ngày đó, hai người cũng ở nơi đó?” Jack la hoảng lên.

“Đương nhiên, sư tỷ của tôi vốn muốn đi giết Anna, nào ngờ để cô ta chạy mất, ngược lại còn nhìn thấy ông chủ anh vội vàng chạy tới an ủi người phụ nữ khác.”

Jack càng nghe càng cảm giác đầu như to lên, đồng thời vừa khiếp sợ vừa uất ức,“Hiểu lầm hiểu lầm rồi. Ngày đó vốn là hiểu lầm, ngài ấy nghe nói Sarah tiểu thư bị bắt cóc nên mới đi qua an ủi cô ấy.”

“Thế nào gọi hiểu lầm, chẳng lẽ mắt chúng tôi chỉ để trang trí thôi sao?” Amy thấy anh kêu to oan uổng, liền thở phì phò nói.

“ Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, vốn dĩ chuyện này là như vậy.” Jack nói rõ lại nhiệm vụ lần đó, đồng thời cũng không chút giấu diếm cô về chuyến hàng súng ống đạn dược lần đó là của Lãnh Mặc Phàm, giải thích đến nỗi nước bọt bay tứ tung, Amy không khỏi kinh ngạc: “Nói như vậy, chuyện này chính là hiểu lầm sao?”

“Cũng không hoàn toàn là hiểu lầm! Lãnh tổng vốn không hề có ý gì với Sarah tiểu thư, nhưng Sarah tiểu thư lại một lòng thích ông chủ của tôi.”

“Nói như vậy, sư tỷ cũng hiểu lầm, sau ngày đó chị ấy đau lòng tuyệt vọng, nghĩ rằng anh ta thích Sarah tiểu thư cho nên, sau này khi anh ta đến gặp chị ấy, cả người chị ấy đều lạnh như băng, nhưng tôi biết sư tỷ không thể quên được anh ta.”

“Ai nha, thì ra mọi chuyện là như vậy, sau ngày đó, cả người Lãnh tổng đều thay đổi, tiêu cực nặng nề, thì ra đều là hiểu lầm, đoạn tình cảm này cũng thật không dễ dàng! Tuy rằng bây giờ bọn họ hòa hợp, nhưng tôi biết trong lòng bọn họ luôn có một khúc mắc, chúng ta phải giúp bọn họ cởi bỏ khúc mắc này.”

“Cởi bỏ như thế nào!”

“Em gọi điện thoại nói cho sư tỷ em biết về chuyện đêm đó, tôi gọi điện nói cho ông chủ tôi biết chuyện của sư tỷ em, không phải đã cởi bỏ được rồi sao?” Jack gõ trán cô một cái.

“Đáng chết! Dám trêu tôi.” Amy lập tức nắm cánh tay anh cắn một ngụm, Jack đau đến mức kêu to, nhưng tiếng kêu lại rất hạnh phúc!

“Hiện tại không nên quấy rầy bọn họ, nhất định bọn họ đang ở cùng một chỗ.”

Trên giường lớn màu xanh lam, đôi nam nữ ôm chặt nhau ngủ say, đó là một giấc ngủ hết sức mệt mỏi, cũng bởi vì có được nhau mà thỏa mãn, mấy ngày nay, Tô Cẩm chưa từng hưởng thụ một giấc ngủ yên ổn lại thoải mái như vậy, hiện tại, đầu óc cô tươi mát, ngay cả một giấc mơ cũng không có, nhưng cô biết bàn tay ôm thắt lưng cô vừa chặt lại vừa dịu dàng.

Thât ra Lãnh Mặc Phàm không hề ngủ, anh thích lẳng lặng ôm cô như vậy, ngửi mùi thơm sâu kín trên người cô, không muốn đánh thức cô, anh cảm giác được anh sắp có được cô một lần nữa.

Đột nhiên, cơ thể Tô Cẩm run lên, cả người cô như chìm vào trong cơn ác mộng, cô ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào trong ngực anh, Lãnh Mặc Phàm ôm cô, nhẹ nhàng hôn giữa trán cô, ý muốn an ủi nhưng cơn ác mộng của Tô Cẩm tới quá nhanh, đó là một khuôn mặt nhỏ đầy máu, ngay cả hình người cũng chưa hình thành, là hình hài đứa bé của cô.

“A......” Tô Cẩm bừng tỉnh lại từ cơn ác mộng, cô ngồi dậy, ôm mặt thở hổn hển.

“Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Lãnh Mặc Phàm ngồi dậy theo.

Trên mặt Tô Cẩm đột nhiên lạnh lùng, cô đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt, “Không có gì.”

Lãnh Mặc Phàm mờ mịt nhìn cô đột nhiên thay đổi, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa ảo não, anh thật sự không biết mình đã đắc tội với cô ở chỗ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui