Bà Xã Của Tôi Ai Dám Theo Đuổi

"Em...... Em đừng như vậy." Tào Thiệu Trạch giữ vững chút lý trí cuối cùng, đẩy hai vai cô, không để cho cô gần anh thêm nữa, giọng nói của anh có chút run rẩy: "Cầu xin em, đừng đột nhiên đối tốt với anh như vậy, em sẽ làm anh hiểu lầm, anh không muốn phải chịu đả kích lần thứ hai, khi anh cho rằng đã có được em, nhưng lại không phải."

Lý Ý Di hơi lùi về phía sau một bước xa, đứng cách anh một bước xa nhìn anh.

Trong lòng Tào Thiệu Trạch rất phức tạp, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy mất mác. Điều này chẳng phải đã chứng minh, tình cảm trước đây cô đối với anh chỉ là đồng cảm thôi sao? Nhưng mà tinhthần sa sút của Tào Thiệu Trạch không thể duy tèi được lâu, bởi vì sau đó Lý Ý Di đứng lên, cô bắt đầu cởi bỏ từng vái, từng cái quần áo trên người.

Nhìn cô rất trầm ổn, giống như là đang trong phòng thay quần áo ở nhà vậy, cho đến khi cô cởi ra chiếc quần lóy cuối cùng trên người, anh mới giật mình phát hiện chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Cô còn không quên đem quần áo xếp gọn, sau đó mới đứng ở nơi đó nhìn anh.

Tào Thiệu Trạch theo bản năng liếc mắt về phía cửa phòng làm việc, nếu lúc này có người đi vào, có thể sẽ lớn chuyện.

"Ý.... Ý Di, em rất nóng sao?" Anh vì bản thân nói ra lời nói ngu ngốc như vậy mà hối hận không thôi.

"Rất tốt" Lý Ý Di nói, ngược lại trấn định hỏi anh: "Quầy lễ tân không nói với anh là em tới sao?"

Tào Thiệu Trạch lắc đầu thật mạnh, nhân viên của anh chỉ nói có Thiệu Vĩ Minh tiên sinh tìm anh mà thôi, đối với chuyện của cô lại không nói một chữ, anh mà biết cô đến thì làm sao anh có thể để Thiệu Vĩ Minh tới nơi này.

"Vậy anh cũng không muốn biết em đến tìm anh vì chuyện gì sao?"

Tào Thiệu Trạch lau mồ hôi trên trán, chỉ có thể lắc đầu, cô trơn bóng, đứng cách anh một bước xa, còn cùng anh trò chuyện giết thì giờ. Chẳng lẽ đây là phương pháp trừng phạt mới sao?

Lý Ý Di âm thầm hít vào thật sâu, nói: "Em đến tìm anh để mượn một vật."

"Là cái gì?" Tào Thiệu Trạch khẩn trương hỏi: "Anh đưa cho em."

"Nói như vậy là anh nguyện ý cho em mượn rồi hả?"

"Dĩ nhiên" Anh có thể đem tất cả tài sản cho cô, bao gồm cả chính anh, huống chi chỉ là một đồ vật, nhưng màcô nhất định phải thân thể trần truồng như vậy mượn đồ của anh sao?

Không được, không được, đầu của anh thật là muốn ngất, nhất định là hôm nay trời quá nóng, mới vừa ra ngoài một lúc đã phơi anh đến nỗi bị bệnh.

"Vậy tự em đi lấy cũng được chứ?"

Không biết có phải anh bị hoa mắt hay ảo giác hay không, Tào Thiệu Trạch cảm thấy cô giống như bước về phía anh.

"Dĩ nhiên có thể." Anh đáp.

"Được, vậy anh đàng hoàng một chút, không được phản kháng." Lý Ý Di nói xong nhào vào trong ngực anh.

"Ý Di." Anh thống khổ kêu to.

"Đừng làm rộn." Lý Ý Di ở trong lòng anh nhỏ giọng nói: "Không phải em đang đồng tình với anh, mà em đang tìm đồ."

Cô giống như đang tìm cái gì, đôi tay nhỏ bé ở trên người anh sờ tới sờ lui, còn đưa tay vào phía dưới áo sơ mi của anh, dán lên thân thể anh bắt đầu tìm tòi.

"Anh.... Trên người anh không có đồ em muốn." Trong cơ thể anh không thể dấu đồ, tất cả các túi đều trống không, cô có thể lấy ra cái gì? Nhưng nhìn cô rất nghiêm túc, giống như đang tìm cái gì đó rất quan trọng.

"Anh đã đáp ứng em, để em tự lấy, cũng đừng lải nhải nữa!"

Bất chợt cô va vài anh, anh đang đứng tựa vào mép bàn, chân không thể nhúc nhích được nên nửa người ngửa ra sau, nằm ở trên mép bàn.

Thật may, cái bàn này là của June .... Anh suy nghĩ lung tung, June là người ngăn nắp, trên bàn rất ít khi để đồ, chẳng may đầu của anh mà đập phải mấy cái bút máy hay các vật dựng đứng thì chẳng phải anh đi đời nhà ma rồi sao?

Lý Ý Di mới mặc kệ biểu tình thay đổi trong nháy mắt của anh. Lý Ý Di dùng một tay cởi áo của anh xuống, sợ ép không được anh liền nằm cả người lên người anh.

"Trời ạ, Tào Thiệu Trạch muốn chửi tục rồi. Bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô dính lên cơ ngực của anh, hơn nữa còn bởi vì động tác của cô mà cọ tới cọ lui.

Anh chân chính thể nghiệm cái gì gọi là "lau súng bóp cò" rồi, anh thật muốn cướp cò rồi, nhất là khi cô khó khăn bắt đầu cởi quần áo của anh thì anh không khống chế được giọng khàm khàn hỏi cô: "Rốt cuộc em muốn mượn thứ quỷ gì?"

"t*ng trùng." Lý Ý Di dừng lại, nhìn anh nói.

Đại não Tào Thiệu Trạch muốn mổ tung, anh không thể để cô càn quấy nữa! Anh bắt được hai tay đang lộn xộn của cô, bởi vì cô vận động kịch liệt mà toàn thân một màu hồng nhạt, ngực hô hấp phập phồng, nhũ thịt no đủ cũng theo đó phập phồng lên xuống.

"Em nói lại lần nữa, em muốn lấy thứ gì từ anh?"

"t*ng trùng." Lý Ý Di rất kiên quyết nói cho anh biết.

"Tại sao?" Anh hỏi.

"Em muốn có một đứa bé." Lý Ý Di nói. "Hôm nay em tới là vì chuyện này."

"Em muốn có một đứa con." Lý Ý Di nói: "Hôm nay em tới cũng là vì chuyện này."

Tào

Bất kì một người đàn ông nào nghe được những lời này cũng không thể cùng cô thảo luận khả năng mượn t*ng trùng, đó cũng là suy nghĩ bộc phát của cô, anh không hiểu tại sao cô lại bỏ qua cuộc sống kết hôn bình thường.... Nhưng cô dám nói muốn có con với anh? Cô,.... Cô muốn cùng anh sinh con?

Tào Thiệu Trạch cắn răng, anh khiêng Lý Ý Di lên làm cô nhỏ giọng kêu.

Được, cô muốn có muốn có con với anh có phải không?

Tào Thiệu Trạch khiêng cô vào phòng tiếp khách, cũng không quên khoá cửa lại. Anh ném cô lên trên ghế sofa, đối với cô, anh vừa yêu lại vừa tức.

Anh càng ngày càng không hiểu nổi cô, sau khi nghe Thiệu Vĩ Minh nói như vậy, cô giống như một chút cũng không quan tâm, trong nháy mắt lại còn muốn mượn t*ng trùng của anh.... có phải cố ý thức được cô cùng Thiệu Vĩ Minh không có kết quả, nên mới chuyển lực chú ý sang người anh?

"Tại sao là anh?" Anh hỏi: "Nếu như muốn t*ng trùng có rất nhiều người có thể cho em." Dù sao cô vẫn luôn muốn có một đứa con khoẻ mạnh, chỉ là anh không ngờ cô sẽ làm như vậy.

Lời của anh tràn đầy châm chọc, Lý Ý Di có thể hiểu được sự phẫn nộ của anh, nếu như cô có thể sớm đối diện với tình cảm của chính mình một chút, nói cho anh biết cô yêu anh, thì mọi chuyện đã đơn giản đi rất nhiều.

Nhưng nếu bây giờ nói cho anh biết chuyện này, rất có thể sẽ bị anh hiểu lầm thành anh chỉ là thế thân cho Thiệu Vĩ Minh! Đàn ông mà nhắc đến kết hôn sinh con sẽ rất khủng hoảng, trước cô đối với anh lạnh nhạt, đả kích anh, bây giờ lại "không phải là con của anh cô không cần, đối tượng kết hôn không phải là anh thì cô không cần.", như vậy rất có thể sẽ doạ anh.

Anh là người đàn ông hoàn hảo, giống như tất cả những người đàn ông khác truy đuổi niềm vui thú của tình yêu, có thể làm cô khó xử, lần này cô rất chắc chắn, nếu tình yêu của anh giành cho cô biến mất, khi sự mê luyến của anh đối với cô bởi vì đã có được mà bể tan tành, cho dù ngày đó có đến, cô cũng không thể không có anh.

Cô không muốn phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, là anh làm cho cuộc sống tình cảm như nước chảy bèo trôi của cô trở nên tràn đầy khát vọng và ham muốn giữ lấy của người phụ nữ, cho nên tối thiểu cũng phải cho cô một chút bảo đảm. Bảo đảm cho dù sau này giữa bọn họ không còn tình yêu nữa, vẫn có một đứa bé có thể theo cô vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng trong tương lai.

Anh không phải đã giới thiệu về bản thân sao? Thân thể khoẻ mạnh, số tuổi thích hợp, lại vừa không có bệnh di truyền, anh yêu em, cho nên giúp việc này không tính là quá đáng chứ?"

"Anh yêu em! Anh yêu em, muốn ôm em, nhưng không có nghĩa anh muốn cung cấp đứa bé cho em." Bởi vì yêu cô, cho nên muốn cho cô cảm nhận được tình yêu hạnh phúc, mà không phải lợi dụng tình yêu của anh giúp cô tạo đứa bé.

Quả thật Tào Thiệu Trạch vì ý nghĩ điên cuồng của cô mà nóng nảy vô cùng.

"Em không cần anh phải có trách nhiệm với đứa bé." Cô đề nghị.

"Anh không quan tâm!" Anh gầm thét, cô nói giống như anh là người đào hoa bất cần đời không bằng.

Cô thất vọng rũ mắt xuống, "Vậy sao? Chỉ là t*ng trùng thôi mà."

Anh không thể nhịn được nữa, cô không cần làm ra bộ dạng giống như anh rất keo kiệt vậy.

Tào Thiệu Trạch nộ hoả công tâm, "Được, em muốn t*ng trùng, anh cho em."

Lý Ý Di mê hoặc nhìn anh cởi quần của bản thân, vật khổng lồ dưới người anh đã ngẩng cao đầu, tim cô đập chậm nửa nhịp, mà anh đi tới trước mặt cô, giống như muốn để cô nhìn rõ ràng hơn.

Cô nằm trên ghế sa lon, trước mặt chính là cự vật đầy gân xanh của anh, coi như kiêna thức trên lý thuyết biết một chút, nhưng khi trực tiếp đối mặt thì thật ngại ngùng.

"Em đỏ mặt cái gì? Không phải muốn lấy t*ng trùng sao, vậy thì tự mình tới lấy đi!"

"Hả?"

"Thiệt là, rõ ràng là em muốn, cũng không thể để cho anh chủ động được." Anh lại bước lên trước, vật khổng lồ gần như đụng vào môi cô, mà đúng là mục đích của anh, "Em nghĩ muốn có đứa bé dễ dàng như vậy sao?"

Ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào vật khổng lồ Lý Ý Di cũng không có, nhưng anh nói đúng.....

Thật sự, Tào Thiệu Trạch không nghĩ tới, cô mở ra cánh môi đỏ thắm, gắng gượng nhét anh vào trong miệng cô, nhưng bây giờ anh quá lớn, cô không thể ngậm vừa, lần đầu tiên nếm thử nên đến ngậm cũng khó khăn.

Đang lúc cô muốn lui ra thì một tay Tào Thiệu Trạch đè sau đầu cô, nhét toàn bộ cự vật vào trong miệng cô. Lý Ý Di bị hành động của anh làm rối loạn toàn bộ bước đi. Tay Tào Thiệu Trạch vẫn như cũ đặt trên gáy cô, không cho cô né tránh.

Cô bị động tiếp nhận vật cực đại của anh, bị động tuỳ ý anh gắng gượng cắm mình vào chỗ sâu trong cổ họng cô.

"Đừng dùng hàm răng, dùng khoang miệng bao bọc nó." Tào Thiệu Trạch dừng lại động tác của bản thân, ở trong miệng cô làm anh cảm thấy điên cuồng

Vốn định để cho cô biết khó mà lui, nhưng lúc môi cô đụng vào chỗ dục vọng của anh thì anh biết mọi việc đều đã thay đổi.

"Ưm, ưm...." Cổ họng không thoải mái làm hốc mắt cô ửng hồng, Lý Ý Di nếm được mùi tanh chát trong miệng, mà vật đang gắng gượng nhét vào trong miệng cô càng ngày càng to lớn, giữa hai chân cô cũng dấy lên một cỗ sóng nhiệt, toàn thân đâng lên làn sóng quen thuộc.

"Đúng, cứ như vậy...A, ừ..." Tào Thiệu Trạch phát ra tiếng thở dốc hài lòng, khống chế đầu cô để bản thân được thoải mái hơn.

"Ưm...." Trong miệng bị lấp đầy, Lý Ý Di nói không ra lời, nhưng thân thể cô không hề phản kháng, cũng không muốn phản kháng, cô nóng quá, bộ ngực càng đau, tại sao anh không đụng cô nhưng giữa hai chân cô đã chàn đầy chất nhầy ẩm ướt.

Hông của cô tự động di chuyển, khi phân thân của anh cắm vào trong miệng cô càng sâu càng nhanh thì hông của cô càng di chuyển kịch liệt. Lý Ý Di cực sợ khoái cảm nguy hiểm này, thân thể khát khao khẩn cầu, chuyện t*ng trùng....đã sớm bị cô ném ra sau đầu, cô bây giờ chỉ khát vọng được anh ôm chặt hơn.

"Sao vậy? Có phản ứng?" Phân thân của anh kích động run rẩy, anh rút phân thân ra khỏi miệng cô.

Lý Ý Di híy vào từng ngụm khí, mặt mũi ửng hồng, đôi mắt mê ly, khoé miệng còn chảy ra nước miếng của mình.

Tào Thiệu Trạch cảm giác bản thân thật cô cùng ngu xuẩn, lúc mới không nen làm chuyện nuư vậy hù doạ cô, cho là cô sẽ biết khó mà lui, nhưng cuối cùng anh lại hãm sâu vào.

Anh quỳ gối giữa hai chân cô, có một cỗ ức khí không cách nào giải thích được, mở rộng hai chân của cô.

"A, anh lại..." Ý thức được anh đang làm gì, Lý Ý Di vô lực mở miệng, Tào Thiệu Trạch lạnh lùng nhìn mảng dịch dưới người cô, một chất lỏng trong suốt dọc theo bắp đùi cô chảy xuống ghế sa lon.

"Em còn nhớ không, lần đầu tiên của chúng ta cũng làm ở chỗ này, khi đó em nói với anh, em muốn coa một gia đình bình thường mà bây giờ em lại muốn mượn t*ng trùng của anh."

Tào Thiệu Trạch đem hai chân của cô để lên trên cánh tay mình, không có bất kỳ vuốt ve nào, đem phân thân cứng rắn lộ ra gân xanh của mình toàn bộ nhắm ngay vào hoa huy*t của cô, khi cô hoảng sợ liền động thân nhưng không đi vào hết được trong cô.

"Ủ, a, a!" Lý Ý Di không nghĩ anh sẽ đột nhiên như vậy.

"Ách!" Tào Thiệu Trạch nặng nề thở ra một hơi, "Em thật chặt, cắn anh đau muốn chêt."

Anh thẳng tiến, một lần nữa thẳng tiến, làm Lý Ý Di chỉ có thể vô lực đung đưa lên xuống trên ghế sa lon, hai đoá anh đào trước ngực cô nở rộ, Tào Thiệu Trạch bị cảnh trước mặt kích thích, đầu đầy mồ hôi.

"Thoải mái không? Dựa vào kinh nghiệm thiển cận của em cũng hiểu được thưởng thức đàn ông sao?" Tào Thiệu Trạch tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, cảm nhận cô bao lấy anh thật chặt, tiếng dâm thuỷ vỗ vào nhau truyền vào tai hai người.

"Ừ....A....không cần..." Lý Ý Di kêu lên đầy vong tình, tay của anh ở trước ngực cô xoa nắn.

Tào Thiệu Trạch vặn nâng hai bên hồng đào, đợi cho chúng cứng rắn thành hai viên tiểu Hồng, anh tàn nhẫn nhéo một cái ở phía trên.

"Ách, a!" Lý Ý Di cong thân thể lên, hạ thân của anh càng đâm vào sâu hơn.

Tay Tào Thiệu Trạch rời khỏi bầu ngực của cô, nâng mông cô lên, để cho hai người càng thêm chặt chẽ.

"không, không...A..." Lý Ý Di toàn thân co rút một hồi.

"Không? Đây là thái độ cầu xin của em sao?" Tào Thiệu Trạch thẳng lưng một cách vô tình, đâm đến Lý Ý Di phải thét chói tai liên tục, "t*ng trùng của anh cũng không phải kà tuỳ tiện cho người ta, không trả giá cao sao được?"

"Em....không..." Cô trả giá còn chưa đủ cai sao? Ngay cả trái tim cũng giao cho anh rồi.

Tào Thiệu Trạch nặng nề bóp thịt trên mông cô một cái, đồng thời ủng vào.

"Ư...Ưm..." Chân Lý Ý Di quấn chặt vòng eo của anh, toàn thân căng thẳng đều tụ tập ở bụng, nơi đó dậy sóng làm lý trí của cô phiêu tán, thân thểbắt đầu co quắp mãnh liệt.

"Em muốn nói cái gì? Em cho là anh yêu em thì không thể hành hạ em sao?" Tào Thiệu Trạch lạnh lùng nói, anh lật ngược cô lại, để cho cô nằm ở trên ghế sa lon.

Mật huyệt của Lý Ý Di vẫn duy trì co rút, bởi vì khát vọng mà hạ thân Tào Thiệu Trạch kích động run rẩy.

Tào Thiệu Trạch tiến lên một bước, ôm lấy hông của cô hung hăng tiến vào, "Chính vì yêu, nên mới không chịu nổi việc em lợi dụng anh!"

"Ừ, a, a,...!" Hông của cô nghênh hợp anh thẳng tiến rút ra đưa vào, "E... Không phải... Em không có ý đó..." Không phải cô muốn lợi dụng anh, chỉ muốn có một sự đảm bảo mà thôi.

Nếu có một ngày anh chán cô, cô có thể nhìn mặt đứa bé....

"Em chính là có ý này!" Tào Thiệu Trạch nắm hai cánh tay của cô, kéo nửa thân trên của cô ngả về phía sau.

Anh thuận thế ngồi chổm hổm ở trên ghế sa lon, để lưng cô dán vào trước ngực anh, tay anh vòng ra phía trước, một tay nắm nhũ thịt xoa nắm, cắn cần cổ trắng nõn của cô, ở nơi đó ấn xuống một ký hiệu thuộc về anh.

"Ừ a....Ừ a...!" Lý Ý Di rên rỉ, cảm nhận khoái cảm khi bàn tay anh ma sát, còn bị anh đâm thủng mà run rẩy.

"Dù sao, anh cũng chỉ là một công cụ thôi, tốt xấu gì cũng phải để anh thoải mái một chút xem như là thì lao chứ." Tào Thiệu Trạch đem nhũ thịt của cô tạo thành các loại hình dáng, cho dù nơi đó trở nên sưng đỏ vì anh dùng sức cũng không dừng lại.

Anh hận không thể dụi thân thể cô vào trong người anh, để cô hoà tan trong thân thể anh.

"Thoải mái sao? Nghe cái miêng nhỏ nhắn của em ăn anh bùm bụp vang dội như vậy, thoải mái không?" Anh liếm vành tai của cô, dịu dàng hỏi:"Người hưởng thụ trắc không phải chỉ có một mình anh chứ?"

"A...Ừ..." Lý Ý Di nhắm mắt lại.

Một tay Tào Thiệu Trạch di chuyển xuống dưới, trực tiếp đặt tại nơi hai người giao hợp, anh xoa lông mềm ướt dính của Lý Ý Di.

Anh đè lên hoa hạch của cô, làm Lý Ý Di rên rỉ liên tục.

"Em ngược lại đáp ứng rất nhanh." Tào Thiệu Trạch bắn vào hoa hạch yếu ớt của cô. "Cái này cũng là vì đạt được mục đích mà cố ý nghênh hợp sao?" Anh không kiềm chế được mình, đôi tay lần nữa ôm lấy hông của cô, để cô phối hợp với động tác kéo ra đưa vào của anh

Một đợt lại một đợt khoái cảm kịch liệt ở trong cơ thể hai người lớn lên, anh tiếp tục đi vào, toàn thân Lý Ý Di co quắp đạt đến cao trào.

Cô gần như bất tỉnh ở trên người anh, đang lúc cô cho là tất cả đều kết thúc thì thân thể của cô bị Tào Thiệu Trạch để nằm ngang.

"Anh. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô nỉ non nói.

"Không đủ, anh còn chưa giải phóng." Tào Thiệu Trạch áp lên trên người cô một lần nữa, lưỡi dài đưa vào trong miệng nhỏ đã khàn khàn của cô, anh câu liếm cái lưỡi của cô, khi cô nức nở nghẹn ngào liền bá đạo cướp lấy tất cả hương thơm trong miệng cô.

"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Vừa mới trải qua cao trào nên thân thể mềm nhũn, giống như bay trên mây, Lý Ý Di đã không cách nào chống cự bất kỳ động tác gì của anh, cũng không cách nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của ann.

Cô phối hợp với anh, cùng anh lưỡi răng quấn quýt, nuốt xuống nước miếng theo cổ họng hai người chảy xuống, hai tay của cô ôm lấy cổ Tào Thiệu Trạch, động tình cùng anh quấn lấy, hạ thân của anh gắng gượng ở trên bụng cô mè nheo, nhiệt độ đó cơ thể cô vẫn có thể cảm nhận.

"Có phải lại có cảm giác không?" Tào Thiệu Trạch nói xong, tay đã lẻn vào hạ thân của cô, ở chỗ hai người vừa mới hoan ái xong, anh chỉ đưa vào một ngón tay vào, không tốn sức chút nào.

"Ừ. . . . . ." Lý Ý Di lớn mật, mở hai chân ra, để anh thâm nhập vào sâu hơn, cô cảm thấy ngón tay của anh ở trong cơ thể cô hoạt động, cô thoải mái di động tay của mình, càng khắc sâu thể nghiệm cảm thụ.

"Nhìn, cũng chảy ra." Tào Thiệu Trạch rút ngón tay của mình ra, làm mật hoa trong cơ thể cô chảy ra liên tục không ngừng.

"Bởi vì... Em rất muốn anh..." Lý Ý Di khó nhịn xoa gồ bồng bên phải của cô, cái tay khác lại sờ lên trước ngực của anh.

"Em đủ rồi!" Tào Thiệu Trạch kích động lần nữa đẩy ngã cô, cúi đầu xuống, đưa lưỡi vào nguồn suối mật dịch của cô.

"A! A!" Lý Ý Di kích động khép chặt chân, dùng hai chân vòng lên trên cổ của anh, kẹp đầu anh ở nơi tư mật nhất của cô. "Em... Không nói láo..."

"Rất tốt, em còn chịu được." Ngược lại Tào Thiệu Trạch ngậm hoa hạch của cô, dùng răng cán hoa hạch của cô.

Anh nâng hạ thân của cô lên, để cho hông của cô cong 90 độ, như vậy anh có thể nhìn rõ ràng chỗ tư mật của cô hơn, cũng có thể đồng thời thấy rõ ràng biểu tình phóng đãng trên mặt cô.

"Em không nói láo? Như vậy, hiện tại muốn anh hung ác cắm vào sao?"

"Ừ..." Sương mù trong mắt Lý Y Di không che giấu khát vọng chút nào, giống như cho anh thấy bất luận là tư thế gì đối với cô đều là râu ria, giống như... Giống như cô hoàn toàn chấp nhận anh, không chỉ thân thể, còn có tâm của cô.

Anh đem vật to lớn của chính mình nhắm ngay hoa huy*t của cô, Tào Thiệu Trạch nhịn không được, chạy nước rút, đâm toàn bộ vào trong cơ thể cô.

"A..." Đồng thời, Lý Y Di cắn anh thật chặt.

Tào Thiệu Trạch cũng hít một hơi, Lý Y Di vong tình rên rỉ.

"Nếu em thật muốn thế này, vậy thì cho cho em là được! Nhưng t*ng trùng của anh rất quý, em phải dùng thời gian cả đời để hoàn lại, không phải em nghĩ muốn quăng anh đi là có thể bỏ rơi anh được!" Tào Thiệu Trạch từ trên cao nhấp xuống, mỗi một lần đều cắm vào chỗ sâu nhất, giống như muốn xỏ xuyên qua người phía dưới.

Anh biết bản thân không thu lại được, nhưng anh làm sao có thể để cho cô sinh đứa con của bọn họ, sau đó một mình nuôi dưỡng?

"Người có thể sinh hạ đứa bé của anh chỉ có thể là vợ của anh, muốn t*ng trùng của anh thì phải gả cho anh!" Anh đè chặp chân của cô ở hai bên đầu, gập thân thể cô lại, từ trên nhìn xuống, mỗi một cái đều đâm tới điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể cô.

"Được..."

Khi Lý Ý Di điên cuồng la, Tào Thiệu Trạch cũng rên lên một tiếng, bắn vào trong cơ thể cô.

Cô nói gì? Tào Thiệu Trạch sững sờ nhìn uể oải Lý Ý Di.

Nói như vậy chỉ là muốn cô khó chịu, muốn đứa bé của anh lại vô sự, anh có ngàn vạn lý do cùng cô tiếp tục dây dưa cả đời, nhưng cô nói cái gì? Cô dám nói. "Được?"

Lý Ý Di nâng lên khóe miệng, nhìn qua giống như đang cười, cô yếu ớt cười với anh, nói: "Chỉ sợ cuối cùng người đổi ý là anh."

Tào Thiệu Trạch nhìn cô, ngơ ngác nhìn cô ngủ, tất cả tâm tình cũng bởi vì trận hoan ái kịch liệt kia mà trở nên bình tĩnh, rốt cuộc anh cũng có thể tỉnh táo suy tư chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cô đối với Thiệu Vĩ Minh không quan tâm, mà giận anh bởi vì anh không tin cô, cô còn muốn t*ng trùng của anh, cố chấp nghĩ muốn một đứa bé của anh.

Đứa bé của anh, đứa bé của bọn họ?

Lòng của Tào Thiệu Trạch bùm bùm nhảy dồn dập, anh ở trong phòng vòng tới vòng lui, quá khứ như một đoạn phim ngắn lướt qua trong đầu anh. Anh biết cách nghĩ của cô nhất định có điểm đặc biệt, anh cho là anh đã thăm dò ý nghĩ của cô, cũng do lần lượt bị đả kích mới trở nên không thể tin tưởng mình.

Nếu như tỉ mỉ nghĩ lại, cô không quan tâm anh sao? Mặc dù ngoài miệng cô nói anh rất quan trọng, nhưng lại lựa chọn Thiệu Vĩ Minh, nhưng khi cùng Thiệu Vĩ Minh ở chung một chỗ thì cũng tất cả mọi chuyện cũng đều nghĩ về anh.

Nếu như bọn họ đã hẹn gặp mặt, cô nhất định sẽ hủy bỏ cuộc hẹn với Thiệu Vĩ Minh, anh muốn cho Thiệu Vĩ Minh tiền, cô thay anh không đáng giá, có thể cô nói muốn tìm t*ng trùng khỏe mạnh sinh con, nhưng trên thực tế cô chỉ cùng làm chuyện đó với anh, cô chỉ kiên trì muốn đứa bé của anh.

Tào Thiệu Trạch không kịp đợi cô tỉnh lại, anh chạy đến bên sofa, vỗ vỗ mặt của Lý Ý Di.

"Ý Di, Ý Di?" Cô mờ mịt mở mắt, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, nhưng anh đợi không kịp, anh nhẹ nhàng, cẩn thận hỏi cô: "Ý Di, em có yêu anh không?"

"Anh cuối cùng phát hiện rồi sao?" Lý Ý Di cười rất thỏa mãn, "Em cho là vĩnh viễn anh cũng sẽ không nhận ra."

"Tại sao em không nói cho anh hiểu?" Phải nói, cô bảo vệ này phần tình cảm này từng li từng tí, giống như sợ bị anh phát hiện.

Nếu không phải anh lần nữa bức bách, nếu không phải anh phát hiện đầu mối nhỏ, anh thật có thể sẽ hiểu lầm cô cả đời!

Lý Ý Di vươn tay ra, đặt sờ lên gương mặt của anh, bình thản mà suy yếu, anh làm cô quá mệt mỏi.

"Em không muốn trở thành tác phẩm trên tường của anh, em sẽ không trở thành..."

Tào Thiệu Trạch trở tay lại nắm tay của cô, một tay khác vuốt đầu của cô, giọng nói của anh run rẩy mà tràn đầy dịu dàng, nói: "Ngủ đi, tỉnh ngủ chuyện gì cũng chưa xảy ra."

Lý Ý Di không mang thai, cô rất thất vọng, mỗi ngày cô đều ở kiểm tra, nhưng vẫn không có.

Làm sao biết được? Cô cũng dốc toàn lực rồi, vậy mà còn chưa thành công?

"Ý Di, con lại đang soi gương nghĩ cái gì á!" Mẹ Lý gọi, "Có người tìm con kìa!"

Lý Ý Di sợ hết hồn, từ trước tới giờ chưa từng có người tới nhà tìm cô, nhất thời trong lòng cô có dự cảm xấu, nhưng cũng không thể trốn trong phòng rửa tay cả đời không ra.

Nếu như cô đoán không sai, người tìm tới cửa cũng sẽ cứ như vậy đợi cô cả đời.

Quả nhiên ở cửa ra vào cô gặp được Tào Thiệu Trạch, anh đang trò chuyện rất khoái trá với mẹ cô, sau khi thấy cô tới, nở một nụ cười rực rỡ với cô.

"Ý Di, chúng ta có bảo bảo không?"

Qủa đào trong tay mẹ Lý rớt đầy đất, Lý Ý Di lúng túng nhìn những quả đào kia, không dám chống lại tầm mắt của mẹ cô, "Hả, không có."

"Vậy sao, vậy chúng ta chế tạo lần nữa là được." Tào Thiệu Trạch dùng giọng điệu thoải mái nói ra không được.

Anh kéo tay của cô, nói với mẹ Lý một tiếng "Lần sau lại làm phiền" liền kéo cô ra khỏi cửa, trên chân cô còn đang đi dép đã bị anh kéo lên xe.

Anh đoán chừng cô sẽ không phản kháng, bởi vì không có gì đáng sợ hơn so việc cô ở lại với mẹ cô.

Đợi cô phát hiện anh lái xe đến nơi không phải là "Tình" cũng không phải là phòng công tác, cô hỏi anh: "Anh muốn dẫn em đi đâu?"

Tóm lại anh đuổi giết đến tận cửa không có ý định buông tha cho cô, cô đã sớm giác ngộ.

"Đi đâu? Ghi tên kết hôn! Chúng ta không phải đã nói rồi sao, anh giúp em sinh con, em sẽ gả cho anh, mặc dù lần này không thành công, nhưng chúng ta còn hợp tác lâu dài về sau, không cần gấp gáp"

Kết hôn?

"Em... Em nói như vậy với anh lúc nào?" Lý Ý Di theo phản xạ định kéo cửa xe, dĩ nhiên cửa xe đã khóa. Cô nhìn lại bản thân, mặc đồ ở nhà, còn đi một đôi dép lông nhung, anh không phải nói giỡn, thật sự anh sẽ kéo cô đi ghi tên.

Trời ạ, nhất định là cô vừa kích thích anh! Anh là người luôn luôn thiếu hụt lý trí, luôn nhớ tới cái gì thì làm cái đó, đây cũng không phải là chuyện đùa!

"Em không muốn kết hôn! Em...."

"Bây giờ anh không có nhà để về, chúng ta đi đăng ký xong, trước mắt anh có thể ở nhà em không?" Tào Thiệu Trạch liếc nhìn cô một cái.

"Cái gì?"

"Anh đập tường trong nhà, em còn nhớ chứ, chính là chiếc tường trên hành lang treo đầy những hình kia." Anh nói: "Kết quả ông chủ cho thuê nhà rất tức giận, nói anh phá hư kết cấu tầng lầu, đấy là tường chịu lực, cả tòa lầu có thể vì vậy mà sụp đổ, bắt anh bồi thường một khoản tiền sau đó đuổi anh ra ngoài rồi. Trước mắt anh chưa tìm được nhà, cho nên chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, rất đáng thương, em là bà xã của anh, không thể thấy chết mà không cứu chứ."

Tâm Lý Ý Di căng thẳng, "Anh không có việ gì sao lại đập tường làm gì?"

"Để bày tỏ quyết tâm, anh hiểu, cho dù anh có nói với em rằng em không giống những người khác, thì em cũng sẽ không tin, cho nên phải lựa chọn phương pháp phi thường này rồi. Mới đầu chỉ dự định tháo những hình kia xuống, nhưng tháo xuống rồi thì vẫn sẽ để lại dấu vết trên tường, cho nên chỉ có đập mới có thể mất hẳn." Anh cười, "Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, chỉ cần sơn lại toàn bộ căn nhà là được, nhưng lúc đó không suy nghĩ nhiều như vậy, lần này muốn gọi em đi xem cũng không vào được rồi."

"Làm sao anh lại biết..." Cô không nhớ rõ mình từng nói chuyện này với anh.

"Bởi vì lúc nào anh cũng chú ý đến em, chỉ cần là tâm ý của em, cho anh chút thời gian nhất định anh có thể suy đoán được, về phần có phải em thật sự không muốn gả cho anh hay không, dù sao sau khi chúng ta đi đăng ký, anh sẽ có thời gian cả đời để nghĩ ra kết quả, hiện tại cũng không gấp. Em không cần nói gì cả, chỉ để ý lấy anh ra chế tạo đứa bé là được rồi."

Mặt của cô đỏ ửng lên, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?

"Còn nữa, em còn nhớ rõ lúc trước anh thường gọi điện thoại nhà em không? Thật ra anh muốn nói cho em, cuối cùng em cũng không cần bận tâm tới Ngô Trân Trân rồi, ban đầu anh không hề chọn cô ấy, là công ty đại diện cho cô ấy tự tiện chủ trương mà thôi, từ lúc mới bắt đầu trong lòng anh, người mẫu lý tưởng chỉ có em."

"Dĩ nhiên, cô ta cũng cầm tấm hình kia cho anh xem rồi, anh không nghĩ đến em sẽ yêu anh như vậy, còn chịu uy hiếp của cô ta, cho nên, em không có tư cách gì nói tư cách nói anh thỏa hiệp với Thiệu Vĩ Minh là đần độn." Tào Thiệu Trạch quẹo khúc quanh, mặt trời bên ngoài thật to, gió ấm áp thổi vào, nhìn gò má của anh tốt vô cùng.

"Phải, em yêu anh." Lý Ý Di cứng rắn nói.

Vì vậy xe quẹo cua bị lệch hướng, trong lúc người đi đường kêu la sợ hãi suýt nữa đụng vào người đi đường, cũng may kịp thời phanh lại.

Tào Thiệu Trạch đến một nụ cười nhẹ nhõm cũng không thấy, anh trừng mắt, đường nét đẹp đẽ trên mặt cũng bị vặn vẹo mà trở nên buồn cười.

Mặt của Lý Ý Di cũng không kiềm chế được nữa, cô cười lớn, cười đến rất vui vẻ, "Bây giờ em đã nói ra rồi, vậy anh còn cần thời gian cả đời để làm gì đây?"

"Làm cái gì? Yêu em á!" Trong tiếng chửi rủa của người đi đường, lớn tiếng nói với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui