Bà Xã Đại Nhân Vạn Tuế


8 giờ sáng - Ngày XX tháng XX năm XXXX.
Bạch Vũ trang điểm nhẹ, chọn trang phục thích hợp đến công ty của Phong Linh lần đầu tiên.

Gương mặt mộc đã tinh xảo nên chọn trang điểm nhẹ cũng đủ cảm thấy nàng là người không quá cầu kì.

Trông khá khiêm tốn khi lần đầu đến công ty chào hỏi mọi người.

Ký kết hợp đồng với Phong Linh từ lâu, Bạch Vũ không mấy lo lắng vị thế của bản thân đã đến đâu trong giới, chỉ mong có đủ tiền nuôi dưỡng bé Mặc Mặc và số tiền khổng lồ gom góp đủ công đức.
"Mặc Mặc.

Xong chưa con?"
"Dạ xong rồi ạ!" Mặc Mặc đứng chờ mẹ tại cửa nhà.

Học hỏi mẹ chỉnh lại quần áo tươm tất.

Bé mang ba lô nhỏ có chứa sữa, bánh của mình lên vai mới ngẩng đầu lặp lại lời hứa đã hứa tối hôm qua: "Mẹ đi làm vui vẻ.

Con sang nhà ông bà chơi sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ về đón con!"
"Chốc nữa dì Trần sẽ đến nhà chúng ta làm việc như hồi mẹ con ta ở nước A vậy.

Dì Trần đã giải quyết xong công việc ở quê, sẽ trở lại chăm sóc chúng ta.

Nếu mẹ về trễ, dì sẽ qua đón con nha!" Bạch Vũ dắt tay con ra cửa, từ tốn nói.
Mặc Mặc hân hoan vỗ tay, vui vẻ hẳn: "Bà Trần sắp về với con rồi ạ? Vui quá đi mất."

Bạch Vũ dắt tay con chầm chậm ra khỏi nhà, hướng khu nhà hàng xóm có ba biệt thự độc lập đối diện.

Nàng nhấn chuông cửa, chờ đợi.
Cạch.
Đợi vài phút, quản gia vét đen, giày đen nghiêm chỉnh bước ra mở cửa, hòa nhã tiếp đón.

Mặc Mặc xem như người quen hô lớn.
"Cháu chào ông!"
Quản gia Huyền gia nhận ra bé, cười đáp: "Bánh bao hấp sang chơi à? Mọi người cũng nhớ cháu lắm đấy?"
Nhìn lên cô gái tóc đen mang khẩu trang, kính đen chỉ lộ mái tóc đen dài xoăn nhẹ ở đuôi tóc.

Đoán rằng chắc là mẹ của Mặc Mặc.

Bạch Vũ chờ con trai chào hỏi xong, tưởng ông chú này là chủ nhà nên từ tốn gỡ kính, khẩu trang, lộ ra dung nhan xinh đẹp đến hút mắt khi nhìn lần đầu.

Quản gia bất giác ngây người.
"Chào chú.

Hôm nay cháu có việc bận đột xuất, mà dì giúp việc trong nhà chưa đến.

Cháu không thể để bé một mình ở nhà nên mạo muội muốn nhờ chú giúp cháu trông Mặc Mặc một hôm.

Không biết chú có thể giúp không? Tối qua bé kể cháu nghe có vẻ rất thích mọi người mà đòi sang đây mãi."
Bạch Vũ nở nụ cười lấn át ánh sáng xung quanh nhờ vả quản gia Huyền Gia gia.

Vì đứa con trai trời đánh này ham chơi, làm phiền mẹ phải viện lí do cho bé hợp tình hợp lí nhất có thể mới thôi.

Mặc Mặc không phải đứa trẻ nhỏ con người sợ hãi ở một mình, mẹ cũng có thể đưa bé đi làm cùng nữa cơ.

Bé ham vui, muốn tuân theo lời hứa hẹn tối qua đến chơi đây.
"Dĩ nhiên là được.

Khi gặp được Mặc Mặc, cả nhà đều yêu quý bé.

Mọi người hôm nay trông mong bé sang chơi hoài đây." Quản gia hoàn hồn, cười không cần tưới trả lời.
Bạch Vũ quan sát một hồi mới kết luận hàng xóm thân thiện như lời Mặc Mặc tường thuật.

"Vâng.

Cám ơn chú.

Nếu cháu bận, chốc nữa ắt có dì Trần đến đón bé về nhà ngay.


Xin lỗi đã làm phiền gia đình chú rất nhiều."
"Không có gì.

Cô không cần khách sáo!" Mẹ Mặc Mặc vừa xinh, vừa hiểu lễ nghĩa như vậy khiến ông càng thêm yêu quý gia đình hàng xóm mới.

Bạch Vũ không an tâm, ngồi xuống vừa tầm nhìn Mặc Mặc dặn dò bé lần nữa: "Con phải vâng lời ông bà đấy nhé."
"Dạ mẹ!" Mặc Mặc thơm mẹ một cái rõ kêu mới vui vẻ đi theo quản gia Huyền gia vào nhà.

Sau khi cổng nhà Huyền gia đóng, Bạch Vũ quay lưng nhẹ bước về nhà mình, chờ trợ lý sinh hoạt Phi Phi tới đón.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen chạy tới, nhìn sơ cũng biết là thương hiệu nổi tiếng xuất hiện trước cổng Huyền gia, cổng nhà lần nữa khai mở, chiếc xe theo đó bon bon chạy vào.
...****************...
"Con về rồi!" Huyền Dạ Mặc bước vào nhà chính chào hỏi Huyền ba ba và Huyền má má như thường lệ mỗi khi hắn về nhà.

Hôm nay, hai ông bà một lần nữa lười biếng không đến Hoắc Thị, mọi việc cứ để con trai cưng Hoắc Nghị xử lí ổn thỏa.

"Tam thiếu." Quản gia hòa ái nhìn Huyền Dạ Thần trở lại.
"Mày cũng biết trở về nhà cơ à? Tưởng Huyền tam thiếu nhà chúng ta mải mê say lăn lộn ở cái xứ khỉ ho cò gáy nào rồi?" Huyền ba ba từ trên lầu bước xuống, gương mặt nghiêm túc phê bình Huyền Dạ Mặc.
Huyền Dạ Mặc vẫn lạnh mặt nghe ba mình phê bình.

Từ ngày vợ mất tích, hắn càng lúc càng ngập trong công việc, khá ít khi về nhà.

Bánh bao hấp - bé cáo tuyết thường cũng được Huyền Dạ Mặc dẫn đi cùng.

Dạo này nhận bộ phim điện ảnh mới, phải quay tận sa mạc nắng gió.

Hắn sợ Bé bánh bao hấp bị bệnh, không quen với thời tiết nơi đó nên mới để bé mèo ở nhà với ba mẹ trông giúp.

Bình thường, ban ngày hắn chẳng có hứng thú gì ngoài lăn lộn trong giới giải trí.

Ban đêm dành chút thời gian với đám thuộc hạ ở Tổ chức chuyên xử lí công vụ về vấn đề trật tự các giới với nhau.


Tuy thế, việc lăn lộn trong giới giải trí cũng là điều hi hữu.

Một lần, Huyền Dạ Mặc đang làm nhiệm vụ thu thập tàn hồn tiểu quỷ quậy phá đoàn làm phim trong thế giới điện ảnh.

Bức ảnh hắn đứng lạnh nhạt theo dõi nhất cử nhất động của tiểu quỷ đang nhập vào nam chính lọt vào ống kính của đoàn phim.

Đêm hôm ấy, hắn bất ngờ nổi tiếng lượt share ầm ầm vì nhan sắc đẹp trai lãnh khốc.

Hắn còn bị ghép couple với nam chính gì mà ánh mắt giết người không đao, tương ái tương sát gây ấn tượng khó phai trong lòng khán giả.

Cơ thể sau một đêm gây tiếng vang bỗng có chút di chứng lạ.

Huyền Dạ Mặc phát hiện chân trời mới giúp cơ thể ngày một tốt lên là thu thập tín ngưỡng, càng nổi tiếng càng nhận nhiều lời chúc phúc giúp linh hồn hắn thoải mái không còn cảm giác bị bày xích.

Lúc ấy không nghĩ nhiều, hắn chỉ nói cho ba mẹ nghe.

Hai người nghe xong, nhanh chóng đóng gói hắn gia nhập làng giải trí.

______ Tiểu kịch trường ______
Huyền Dạ Mặc chấm hỏi đầy đầu: Ơ kìa! Con chưa kịp chuẩn bị tinh thần nữa đó? Sao ba mẹ lại nỡ đẩy con vào hố lửa?
Huyền ba ba + Huyền má má một phút mặc niệm, bắt đầu: Vì sức khỏe ưu tiên con trai à! Cố lên
Huyền Dạ Mặc câm nín_ing.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận