Bà Xã Đừng Chạy

“Tiểu Đồng, là cậu sao?” Giọng Vu Phi say mèm ở đầu dây bên kia vang lên “Tiểu Đồng, cậu mau nói cho mình biết những điều bọn họ nói không phải là thật.....Không phải thật.....Không phải......” Tiếng nói nức nở cùng đứt quãng vang lên.

“Vu Phi! Vu Phi! Cậu làm sao vậy? Cậu ở đâu?” Tân Đồng lo lắng nắm chặt điện thoại, trong ấn tượng của cô, Vu Phi là một người nghiêm túc, có cười, có giận...... Duy chỉ không có mất mát cùng bi thương, lúc này đối diện với Vu Phi không bình thường, trong lòng cô lại nhớ đến lúc cậu trách cô “Cậu mau nói cho tớ biết cậu ở đâu?”

Nhìn bộ dáng gấp gáp của Tân Đồng, Trâu Thần thu hồi bộ dáng xấu xa, hai tay khoanh ngực, nghiêng tai lắng nghe.

“Tiểu Đồng, mình tin bạn không phải là người như vậy, mình thật sự tin tưởng cậu.” Vu Phi với ý thức hơi hỗn loạn, chỉ muốn biểu đạt hết ý nghĩ của mình “Nhưng đối với việc cậu bị người khác trách cứ mình tình nguyện thu hút sự chú ý của mọi người, cậu biết không, như vậy mọi người sẽ xem cậu là một kẻ yếu, so với mình trước mặt mọi người vẫn tốt hơn, thật......” Bên kia truyền đến tiếng nôn mửa.

“Mình biết, mình hiểu, Vu Phi, cậu nói cho mình biết cậu ở đâu được không?” Trong lòng cô đột nhiên có chút áy náy, thì ra cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho cô.

“Hừ!” Trâu Thần đứng cạnh Tân Đồng rốt cuộc không chịu nổi, thì ra phụ nữ khi yêu thường không thông minh lắm, anh khinh thường mở to mắt, lời nói như vậy mà cũng có thể tin, nếu thật sự vi cô, chẳng lẽ không thể chọn phương pháp nào ôn hòa hơn? Chẳng lẽ phải chất vấn cô trước mặt bao nhiêu người? Rốt cuộc là muốn bảo vệ cô hay muốn rũ bỏ mọi quan hệ với cô?

Tân Đồng oán trách trừng mắt liếc nhìn Trâu Thần, xoay người tiếp tục dịu dàng hỏi “Vu Phi, mình biết rõ, những thứ này mình đều biết, cậu nói cho mình biết bây giờ cậu đang ở đâu được không? Mình đi tìm cậu.”

Trâu Thần theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù bây giờ ngày càng ngày càng dài nhưng buổi tối bảy tám giờ bên ngoài vẫn hơi tối, anh lần nữa không hài lòng nhíu mày.

“Mình ở bờ biển, là bờ biển mà chúng ta hay tới, Tiểu Đồng, mình tin cậu không được bao nuôi, cậu nói cho mình biết, người hôm nay tới trường học đón cậu là ai?” Bất luận thế nào, Vu Phu vẫn muốn làm rõ nghi ngờ của mình “Chúng ta là người yêu, xem như cậu chia tay mình cũng phải cho mình biết lý do được không?”

“Vu Phi, cậu ở đó đợi mình.....mình lập tức tới đó!” Tân Đồng không có thời gian giải thích cùng cậu ta, cúp máy chạy ra ngoài cửa.

“Đứng lại!” Trâu Thần lên tiếng, sau đó kéo cánh tay Tân Đồng “Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Một mình cô con gái ra ngoài trễ thế này không an toàn, cô có biết hay không?”

“Không cần anh lo!” Tân Đồng dùng sức muốn gạt tay anh ra nhưng mặc kệ cô dùng sức thế nào cánh tay kia vẫn nắm tay cô như cũ không buông “Trâu Thần đủ rồi! Nếu không phải bởi vì anh hôm nay đột nhiên tới trường đón tôi, Vu Phi sao có thể trễ thế này còn ở ngoài bãi biển chứ? Anh có biết chúng tôi gần thi tốt nghiệp rồi không, cả nhà Vu Phi đặt hy vọng rất lớn vào cậu ấy, nếu hôm nay cậu ấy xảy ra chuyện gì, anh không chỉ phá hủy một người mà là phá hủy một gia đình! Anh chính là hung thủ giết người!” Cô một tay chỉ thẳng mặt anh, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm anh.

Sửng sốt một chút, anh mở to mắt hít một hơi thật sâu “Tôi đưa cô đi.” Buông tay xoay người đi ra ngoài, được, bất luận Trâu Thần anh làm gì cũng không đúng, được, hôm nay anh làm người tốt đến cùng, anh tự mình lái xe đưa vợ mình tới trong lòng người đàn ông khác! Mẹ kiếp! Tức giận đá vào bánh xe thể thao của mình, còi báo động trong nháy mắt vang khắp bãi đậu xe.......

Nhìn Tân Đồng vội vã xuống xe, Trâu Thần hung hăng đập vào tay lái, phiền não vò mái tóc rối của mình, mặc kệ anh có thích hay không, anh đã từng cố gắng, mặc kệ anh làm gì cũng không được người khác chào đón, đôi mắt xuyên thấu qua kính chắn gió chăm chú nhìn bóng dáng hai người ôm nhau ở phía xa, đôi tay lần nữa nắm chặt tay lái, đôi môi mím chặt không có khe hở......

Lúc Vu Phi nhìn thấy Tân Đông chạy tới, liền xông tới ôm chặt lấy cô, trên mặt còn vương lại nước mắt, cảm giác lạnh lẽo thấm qua gò má của cô, thấm vào nội tâm cô.

“Tiểu Đồng, đừng xa mình, Tiểu Đồng......” Cậu ta vội vàng tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô, giống như người đã lâu không được uống nước đang tìm đài phun nước để cứu sống bản thân.

“Vu Phi” Cô mấy lần xoay đầu tránh né cậu xâm nhập “Vu Phi, cậu tỉnh táo một chút, mình đưa cậu về nhà.” Đôi tay cố gắng tránh khỏi xiềng xích của cậu ta.

“Tiểu Đồng......” Không biết bởi vì say rượu hay bởi vì đêm tối, cậu ta lỗ mãng, đẩy cô tới vách đá phía sau, cố định cô thật chặt với vách đá “Tiểu Đồng, mình tin cậu......cậuphải cho mình cơ hội.... ...”

Người ngồi trên xe không bình tĩnh được nữa, tên nhóc này căn bản mượn rượu làm càn!

Trâu Thần kìm nén lửa giận trong lòng mở cửa xe, chậm rãi đi xuống, sau đó sải bước đi tới.

Nhìn cô gái bị ấn vào trên vách đá ra sức giãy giụa nhưng không cách nào chạy trốn được, Trâu Thần trầm mặt, không hề có một chút nao lòng khiến đối phương có cơ hội phản kháng, trực tiếp hung hăng đánh xuống......

Vù một tiếng, người mới vừa giống như tường thành chắc chắn đứng sừng sững, cứ như vậy ngã xuống trước mặt Tân Đồng, cô ngây ngốc không biết do bị dọa sợ hay là kinh ngạc, nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất.

“Thế nào? Còn chưa đã ngứa đây?” Giọng nói rõ ràng khó chịu vang lên trên đỉnh đầu cô “Nhưng mà người trước mặt này......” Anh cố ý dùng chân đá Vu Phi đang nằm trên mặt đất “Không tiếp tục được rồi, nếu cậu không ngại, tôi có thể tiếp tục giúp cậu miễn phí!” Cắn răng nghiến lợi nói.

“Anh......” Cô ngơ ngác dùng ngón tay chỉ Trâu Thần, lại do dự chỉ Vu Phi đang nằm trên mặt đất.

Trâu Thần hai tay xen vào nhau, hoạt động co giãn gân cốt “Đã lâu không luyện tập, hơi nhẹ, lúc trước hai ngày vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ thì 24h là có thể tỉnh lại rồi, muốn đưa tới bệnh viện kiểm tra thương tích sao?” Anh khẽ quay đầu nhìn vế phía biển.

Cô đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, cô không ngờ Vu Phi uống rượu say lại có thể như vậy, cũng không ngờ Trâu Thần lúc nào cũng khiến cô tức giận lại có lúc đáng yêu như vậy, càng không đoán được là cô lại thầm cảm ơn vì Trâu Thần xuất hiện kịp thời.

Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, khó khăn lắm Vu Phi mới tỉnh lại, cậu một tay xoa cổ, một tay dụi hai mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao mình đang ở bệnh viện lại trôi dạt vào bệnh viện, chẳng lẽ trước khi cậu bất tỉnh nhữngthứ kia đều là ảo giác sao?

“Cậu tỉnh rồi sao?” Giọng Tân Đông vang lên bên tai cậu, cô bưng một ly nước từ bên ngoài đi vào.

“Tiểu Đồng......” Cậu đỏ mặt, không biết phải đối mặt với cô thế nào.

Cô khẽ cười “Không phải cậu muốn biết những lời mà các bạn nói đúng hay không, người tới đón mình là ai sao?” Đưa ly nước trong tay cho cậu, sau đó kéo ghế ngồi trước mặt cậu.

Cậu cúi đầu “Mình tin những lời bọn họ nói đều không phải thật, nhưng mà” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô “Mình nghĩ muốn chính tai nghe cậu nói cho mình biết, Tiểu Đồng, cậu có thể nói cho mình biết không?” Đôi mắt có phần gấp gáp không thể che giấu.

“Những lời bọn họ nói không phải là thật, người tới đón mình chẳng qua là họ hàng xa với nhà mình.” Cô nhìn cậu nói rõ, chỉ là lúc nói tới họ hàng xa thì ánh mắt có chút tránh né.

“Mình tin cậu!” Cậu cầm tay cô thật chặt, giống như đem hết sự tin tưởng của mình truyền qua tay cho cô cảm nhận “Sau này mình nhất định sẽ đối xử với cậu tốt hơn nữa, mình sẽ dùng hành động thực tế để bù đắp lại sự tổn thương lần này, Tiểu Đồng, mình thật sự rất thích cậu, cậu nhất định phải tha thứ cho mình.”

“Được.” Cô thản nhiên nở nụ cười.

Đối mặt với sự ấm áp trong phòng, người đứng ngoài cửa chán nản đi ra ngoài. Chỉ là họ hàng xa? Cô nhóc chết tiệt! Cô chờ đó cho tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui