Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


"Tây Cố.."
Tô Tích Cầm vừa gọi, vừa chầm chậm bước vào trong phòng.
Trong căn phòng tối tăm, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường có người, dừng ở bên giường, cũng không muốn đặt mông ngồi xuống giường, cô đưa tay sờ sờ người trên giường.
"Tây Cố, anh uống say rồi à?"
Nóng..

Cảm giác đầu tiên của Tô Tích Cầm chính là nhiệt độ thiêu đốt, không khỏi co rúm lại một chút.
Chỉ là còn chưa kịp rụt tay lại thì eo bàn tay đột nhiên bị bóp chặt, kèm theo một lực kéo mạnh, cả người cô ngã lên người đàn ông đang nằm.
Mùi rượu cay nồng, mùi của người đàn ông xa lạ trong trẻo tràn vào mũi cô, anh không phải Tây Cố.
"Ai phái cô tới đây?" Một chất giọng giống như cát lọc qua đồng hồ cát, âm trầm.
"Anh là ai? Thả tôi ra." Cô hoảng sợ giãy dụa muốn thoát ra.
"Vào đây rồi còn giả bộ thanh cao cái gì?" Anh thở hổn hển, xoay người đè lại cô.
Hơi thở nóng rực xuyên qua từng lỗ chân lông khiến cô hoảng sợ, hai tay chống vào lồng ngực người đàn ông.
"Cút đi, cứu mạng.."
Trong bóng tối, người đàn ông cúi đầu, che đi tất cả tiếng kêu của cô, vùng vẫy nhưng không thể phản kháng.
"A.." Đột nhiên, một trận đau đớn từ..

lan truyền đến tứ chi.
* * *
Bỗng chốc, Tô Tích Cầm đập đầu vào bàn làm việc thì chợt mở mắt ra.
Sau đó lọt vào mắt xanh là máy tính, bút giấy và các thứ đồ dùng văn phòng khác lúc này cô mới phản ứng lại, cô ở công ty nghỉ trưa, nãy là nằm mơ.
Chỉ là giấc mơ đó chỉ mơ về vào ban đêm, sao hôm nay lại gặp mơ vào ban ngày?
"Chị Tô, đã đến giờ hẹn trước với Trác Thịnh rồi." Một giọng nữ tinh tế kéo lại suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, Trương Tịnh ở cửa văn phòng đẩy cặp kính trên mặt: "Sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, không sao chứ!"
Tô Tích Cầm vẫn còn bị mắc kẹt trong cơn mơ, ánh mắt không có tiêu cự rơi trên mặt Trương Tịnh, lắc đầu, nhàn nhạt đáp: "Không có gì, tôi thu dọn một chút rồi đi."
Bình thường tương đối lạnh nhạt, Trương Tịnh cũng quen như cơm bữa nên cong môi gật đầu, đưa tay chỉ ra bên ngoài: "Em ở bên ngoài đợi chị."
Nhìn Trương Tịnh xoay người rời đi, Tô Tích Cầm đưa tay rút khăn giấy trên mặt bàn lau mồ hôi trên trán, sau đó nhẹ nhàng gõ bàn hai cái, vực dậy lại tinh thần, thở dài một hơi, đứng dậy lấy đồ.
Mười phút sau, Tô Tích Cầm một tay xách túi màu đen, một tay cầm túi tài liệu, sắc mặt lạnh lùng bước ra khỏi cửa văn phòng.
Thành phố S vào tháng 6, nhiệt độ lúc hơn hai giờ chiều đã gần 38°C, cả thành phố dường như bị bao phủ bởi một nồi hấp lớn.
Lá cây bên đường tựa như người già kéo dài hơi tàn, lá cây rơi đung đưa trong dòng xe cộ qua lại, kèm theo là tiếng ve kêu, hiển hiện không có hơi sức gì.
Xe của Tô Tích Cầm từ từ lướt trên con phố nóng như lửa này, tốc độ không nhanh không chậm.
"Chị Tô, bên phía Trác Thịnh đã xác định hợp tác với chúng ta sao?" Trương Tịnh nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm.
"Hiện tại vẫn chưa xác định, chúng ta qua đó bàn chi tiết chút." Ánh mắt Tô Tích Cầm vẫn dừng lại ở khung cảnh đường xá phía trước.
Trương Tịnh gật đầu, nhỏ nhẹ thì thầm: "Nhưng sếp tổng của Trác Thịnh là người biết suy nghĩ, sẽ không chọn người khác mà bỏ qua nhà thiết kế Tô chị đâu, phóng mắt mà nhìn, hiện tại nhà thiết kế trang sức có ai có thể sánh bằng.."
Trương Tịnh đột nhiên dừng lại, vì sắc mặt Tô Tích Cầm chuyển thành tái nhợt, trong đôi mắt như đang đè nén cảm xúc đau đớn gì đó, một giây sau lại biến thành một vũng nước đọng.
Trương Tịnh đầy hoài nghi, quay tìm tầm mắt của Tô Tích Cầm.
Chỉ thấy bên cạnh có một chiếc ô tô sang trọng đang đi song song bên cạnh.

Trong thời tiết nắng nóng như vậy, cửa kính màu mực của xe sang hạ xuống, theo hướng họ nhìn thấy là một người phụ nữ xinh đẹp sành điệu đang ngồi dựa vào người người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Ôi trời! Người đàn ông đó..

Không phải chính là sếp tổng.
Đúng lúc, tầm mắt người đàn ông trong xe sang đột nhiên lạnh lùng quét qua, Trương Tịnh giật mình một cái, Tô Tích Cầm lái xe lại nhìn không chớp mắt.
Đúng lúc này, tốc độ xe tăng lên, xe hết sức vượt qua chiếc xe sang song song kia.
Trương Tịnh vụng trộm nhìn Tô Tích Cầm, khuôn mặt đau đớn vừa rồi, hiện tại lại chỉ có lãnh đạm, giống như nước đọng.
Trương Tịnh tuy rằng là người mới tốt nghiệp đại học, nhưng chút biến đổi này trên mặt Tô Tích Cầm, cô ta vẫn có thể nhìn ra đó là biểu cảm vì tình mà đau đớn.
Chị Tô và sếp tổng có dây dưa với nhau sao?
Xe chạy đến ngã tư, lúc này đèn xanh chuyển sang đèn vàng, Tô Tích Cầm cũng không đạp phanh, mà phóng nhanh chạy về phía trước, dường như muốn băng qua ngã tư.
Đột nhiên, một chiếc Bentley xuất hiện ở phía giao đường bên trái: "Chị Tô, cẩn thận." Trương Tịnh hô to nhưng đã không kịp.
Tô Tích Cầm nhanh chóng quay vô lăng, đạp phanh, "rầm", một tiếng nổ lớn, suy cho cùng vẫn không thể tránh khỏi va chạm.
Lại tiếp một tiếng "rầm".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui