Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Tô Tích Cầm như vậy khiến cho Mạc Tây Cố rung động trong lòng, quyết định của cô đã không còn chỗ cho thương lượng nữa, cho dù như vậy, nhưng anh ta biết cô còn có một điểm trí mạng, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên lạnh lùng.

"Cô không sợ Mạc Cẩm Thiên mang thân phận không rõ bố đẻ là ai sẽ bị người ta chỉ chỏ là con hoang sao?"
Ánh mắt như nước chết của Tô Tích Cầm nhìn Mạc Tây Cố, lại muốn uy hiếp cô, nhưng cô đã không sợ nữa rồi.

"Chẳng ai sẽ nói thằng bé như vậy, ngoại trừ anh.

"
Lời chỉ trích đẫm máu, Mạc Tây Cố mới biết rõ, trong tay anh ta không còn bất kỳ nhược điểm nào có thể ép giữ lại Tô Tích Cầm nữa.

Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác cuống quýt, hoang mang chưa từng có.

Cho tới nay anh ta chưa từng nghĩ Tô Tích Cầm sẽ kiên quyết ly hôn đến mức như vậy, chỉ cần cô kháng cáo, cuộc ly hôn chắc chắn sẽ thành.

Nhưng anh ta chưa từng nghĩ sẽ ly hôn.

Ánh mắt anh ta sắc bén, nhìn cô thật lâu: "Tô Tích Cầm, mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn với cô đâu.

"
"Có ly hay không không phải mình anh nói là được.

" Tô Tích Cầm cười lạnh.

Mạc Tây Cố nhìn Tô Tích Cầm trước mắt, ngạc nhiên.

Cô nhẫn nhịn bấy lâu nay cuối cùng cũng phản kháng rồi, anh ta còn tưởng rằng anh ta đã nắm chắc điểm yếu của cô, nhưng không ngờ có một ngày, điểm yếu cuối cùng cũng không còn quan trọng nữa.


Mạc Cẩm Thiên xin được số điện thoại của Bạch Diễn Sâm, miệng nhẩm số chạy một mạch đến chỗ Đường Tịch, sợ quay người sẽ quên mất, nhưng trí nhớ của thằng nhóc này rất tốt, nhẩm vài lần, lặp đi lặp lại đã nhớ ký trong lòng rồi.

Đường Tịch mở cửa đột nhiên giật mình một chút, Mạc Cẩm Thiên đi theo ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Tây Cố, lông mày nhỏ hơi nhíu lại, lướt qua Đường Tịch, đi thẳng về phía trước.

"Yô, ngọn gió phương nào thổi vị khách quan trọng đến đây thế này?" Giọng điệu Đường Tịch mang theo sự châm chọc nồng đậm.

Mạc Tây Cố cũng không để ý tới sự châm chọc của Đường Tịch, chỉ nhìn Mạc Cẩm Thiên đi vào, không thể phủ nhận, Mạc Cẩm Thiên lớn lên rất giống Tô Tích Cầm, đặc biệt là làn da trắng nõn, còn có đôi mắt to kia, như là được khắc ra dựa theo khuôn mẫu của Tô Tích Cầm.

Lúc giương mắt nhìn người, vẻ mặt đó như là tiêu bản nhỏ của của Tô Tích Cầm, cứ nhìn rồi nhìn, trái tim như bị cái gì đó đâm vào, rất đau.

Cậu bé trông giống cô này không phải là con của anh ta, nhưng thật trớ trêu khi miệng lại gọi gọi anh ta là bố.

Bàn tay buông thõng hai bên bất giác siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giống như từng con rắn độc lan ra, cắn xé anh ta, chất độc ngấm vào cơ thể, trái tim anh ta.

Thằng bé như cảm nhận được, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Mạc Tây Cố, nhưng người lại đi về phía Tô Tích Cầm, lúc đứng trước mặt cô, cậu ngửa đầu, giọng bé sữa hỏi.

"Tô Tô, hôm nay mẹ về nhà sao ạ?"
"Ừm, hôm nay mẹ về nhà.

" Tô Tích Cầm đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, Đường Tịch đi tới, cầm lấy chiếc túi trong tay cô.

Sắc mặt Mạc Tây Cố trở lại bình thường: "Đường Tịch, cám ơn cô đã chiếu cố vợ con tôi.

"
Đường Tịch đang chuẩn bị xoay người thì dừng lại, che miệng cười: "Ôi chao, tôi không nghe lầm chứ! Anh cũng nhớ Tô Tích Cầm là vợ anh nữa à? Đúng là tin lạ thế giới nha!"

"Được rồi, Tịch Tịch, cậu mang những thứ này lên xe đi.

" Tô Tích Cầm đúng lúc lên tiếng cản cô ấy nói tiếp.

Ở trước mặt thằng bé, cô cũng không muốn phát sinh chuyện gì gây ám ảnh cho thằng bé, thậm chí là lời nói mang nghĩa mù mờ nhỏ xíu cũng không được.

Đường Tịch hiểu được ý của Tô Tích Cầm, bĩu môi với Mạc Tây Cố, nói: "Cùng nhau đi đi, mình sợ chỉ để cậu ở đây một mình, sợ là không xuất viện được mất!"
Mạc Cẩm Thiên nhìn Mạc Tây Cố, vì bình thường anh ta thật sự không xuất hiện trong mắt cậu, hôm nay thấy được, không khỏi muốn nhìn thêm.

"Vậy cậu đưa Cẩm Thiên ra ngoài chờ mình một chút, mình nói vài câu rồi sẽ ra ngay.

"
Đường Tịch hiểu rõ suy nghĩ Tô Tích Cầm, một tay cầm túi xách, một tay kéo Túi Sữa Nhỏ: "Đi, ra ngoài với dì.

"
Mạc Cẩm Thiên thu ánh mắt đánh giá Mạc Tây Cố lại, nhìn Tô Tích Cầm: "Vậy con ở ngoài chờ mẹ.

"
Tô Tích Cầm sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cậu, đôi chân ngắn của cậu mới cất bước rời đi.

Lúc chỉ còn lại có hai người, Tô Tích Cầm nói.

"Mạc Tây Cố, những lời tôi nói đều đã được suy nghĩ kỹ càng.


"
"Tô Tích Cầm, những lời tôi nói cũng không phải tùy tiện nói, ly hôn, không có cửa đâu, cô không về ở thì không trở về, trước tiên dưỡng thương cho tốt đi rồi hẵng đi làm, nhưng đừng có nghĩ đến ly hôn.

" Dừng lời, Mạc Tây Cố lướt qua cô, đi về phía cửa.

Nhìn bóng lưng biến mất, Tô Tích Cầm sững sờ hồi lâu.

- - -
Sau khi Tô Tích Cầm xuất viện, cô ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng ngày hôm sau xuất viện, tức là thứ hai, cô nhận được điện thoại của Quý Thanh Dương, Quý Thanh Dương cũng không biết cô bị thương, cho nên nói: "Cô Tô khi nào cô đến công ty, thiết kế này có một số phương diện còn cần phải hoàn thiện một chút.

"
"Giám đốc Quý, vì thứ bảy xảy ra chút tai nạn, hiện tại tôi ở nhà không có đi làm, hay là anh cho tôi biết phương diện nào của thiết kế cảm thấy cần hoàn thiện, tôi ở nhà sửa, sửa xong lại đưa qua cho anh.

"
"Anh bị thương à?"
"À, tôi không sao, chỉ là bị đập trúng trán chút thôi.

"
"Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, ở nhà sửa lại cũng được, giờ tôi nói cho cô biết chỗ cần phải hoàn thiện.

"
* * *
"Giám đốc Quý, tôi hiểu ý của anh rồi, tôi sẽ theo cách nghĩ của anh để hoàn thiện, nhưng mà, không thể thay đổi quá nhiều, vì thiết kế nà thật sự đủ hoàn hảo, tôi lo sửa lại, sẽ mất đi ý nghĩa vốn có của nó.

"
"Được, tạm biệt.

"
Mạc Cẩm Thiên được bạn tốt Đường Tịch đưa đến trường, một mình cô ở nhà cũng thực sự buồn chán nên đứng dậy, quay lại phòng làm việc, bắt đầu sửa thiết kế.


Đến chiều, Tô Tích Cầm đã hoàn thành, cô nghĩ vẫn nên đi Trác Thịnh một chuyến, đem bản thảo thiết kế cho đối phương xem qua chút, nếu không còn vấn đề gì nữa, vậy lần hợp tác này xem như đã hoàn thành.

Bốn giờ chiều, cô lái xe đến Trác Thịnh, vết thương trên trán vẫn quấn băng gạc trắng, cho nên nơi cô đi tới, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào cô, khi Quý Thanh Dương nhìn thấy cô, anh ta cũng kinh ngạc.

"Tô tiểu thư, cô bị thương nặng như vậy sao còn tự mình đưa tới đây? Nói cho tôi biết, tôi qua lấy là được rồi, mau, ngồi xuống trước đi.

"
Quý Thanh Dương đứng dậy khỏi ghế văn phòng, nhanh chóng bước tới trước mặt cô, đưa tay muốn đỡ cô, Tô Tích Cầm lại xua tay, ra vẻ thoải mái cười.

"Không sao đâu ạ, chỉ là chút thương nhỏ thôi.

" Nói xong, cô ngồi xuống sô pha khu tiếp khách bên cạnh.

"Sao lại thành thế này?" Quý Thanh Dương nhìn trán cô, nhíu nhíu mày, Tô Tích Cầm không muốn tốn năng lượng vào việc này, nên nói.

"Tôi không cẩn thận nên bị đập trúng cửa.

Giám đốc Quý, bản thảo thiết kế anh xem qua đi.

" Vừa nói, cô vừa đưa tay vào trong túi lấy bản thiết kế ra, sau đó, cô đưa tới trước mặt anh ta.

Quý Thanh Dương nhận lấy bản thảo thiết kế, cúi đầu nhìn, vài giây sau: "Ừm, bản sửa thế này càng sâu sắc hơn đấy, sếp tổng nhất định sẽ hài lòng.

"
Nhắc đến Bạch Diễn Sâm, Tô Tích Cầm mất tập trung một chút, lần trước anh nhờ Hình Trầm Thanh tới chữa trị cho cô, cũng không xuất hiện, dù anh ra tay giúp đỡ là xuất phát từ nguyên nhân gì, về tình về lý, cô cũng nên trực tiếp nói một tiếng cảm ơn, suy nghĩ một chút, cô nói.

"Nếu giờ Bạch tổng có ở đây, vậy để anh ấy xem qua chút, nếu chắc chắn không cần sửa nữa, tôi cũng yên tâm.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận