Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Vết thương trên trán Tô Tích Cầm cũng không có gì đáng ngại, vì va chạm nên khiến cho miệng vết thương chảy ra chút máu, sau khi bác sĩ băng bó lại xong thì không còn sao nữa.

"Tô tiểu thư, cô về đừng đụng vào nó nữa, cũng không được để dính nước, như vậy mới nhanh lành được."
Y tá băng bó vừa nói, vừa dặn dò, Bạch Diễn Sâm đứng ở cửa sổ phòng bệnh nghe điện thoại, lần này anh không tìm Hình Trầm Thanh, hơn nữa Hình Trầm Thanh cũng đúng lúc không ở trong bệnh viện.

Tô Tích Cầm vì ngửa đầu để y tá băng bó, cho nên ánh mắt đối diện Bạch Diễn Sâm, bóng lưng của anh thẳng tắp, vững chắc, nhìn rồi nhìn,Tô Tích Cầm mới tỉnh táo lại, cô cùng anh tới đây quả thật là không ổn, nhưng câu nói kia của anh cô lại không có cách nào từ chối.

Ok! Đây là lần tiếp xúc cuối cùng.

Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm xoay người, vừa hay bắt gặp ánh mắt của cô, mặc dù ánh mắt anh quá sâu, có cảm giác có thể hút đi người đi, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh nghênh đón.

Bạch Diễn Sâm thấy cô không né tránh ánh mắt của anh như mọi khi, mà bình tĩnh nhìn anh như nước, đặc biệt là ánh mắt đó không giống như mọi khi, ánh mắt đó hoàn toàn thuần túy.


Đôi mắt sâu hơi nhíu lại một chút, sau khi nói chuyện điện thoại vài câu, anh kết thúc cuộc gọi, cất bước đi tới trước mặt cô.

"Băng bó xong chưa?" Giọng anh trầm thấp khiến y tá đứng ở bên thu tay lại, quay đầu nói với Bạch Diễn Sâm.

"Bạch tiên sinh, đã băng xong rồi."
Bạch Diễn Sâm gật đầu với y tá, lạnh lùng đáp lại một câu: "Vất vả rồi."
"Không có gì."
Y tá đỏ mặt nhìn Bạch Diễn Sâm một cái, đối mặt với kiểu đàn ông trưởng thành có sức hút này, cho dù là ai cũng sẽ đỏ mặt, nhưng Bạch Diễn Sâm không nhìn lại y tá, chỉ chăm chăm nhìn Tô Tích Cầm.

Lúc này, Tô Tích Cầm nói.
"Bạch tổng, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây băng bó."
Y tá dừng bước nhìn Tô Tích Cầm, ánh mắt kia mang theo ý dò xét, Bạch Diễn Sâm ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Tích Cầm, sau đó nhàn nhạt đáp: "Ừ, không sao nữa vậy đi thôi!"

Tô Tích Cầm nở nụ cười sáng lạn, đứng lên: "Bạch tổng, anh đụng tôi, nhưng cũng đưa tôi tới băng bó rồi, coi như là hoà, anh công việc bề bộn, tôi không chiếm thời gian của anh nữa, lát nữa tôi bắt taxi đi đón con trai tôi."
Y tá nghe Tô Tích Cầm nói con trai thì lặng lẽ rời đi, thì ra là như vậy.

Phòng bệnh chỉ có hai người, sắc mặt Bạch Diễn Sâm vẫn như cũ không thay đổi, thay vào đó anh mím môi, hơi cúi đầu, một tay đặt ở cằm.

"Được, vậy tôi không tiễn cô nữa, cô muốn đi ngay bây giờ sao? Nếu đi chúng ta có thể cùng đi."
Tô Tích Cầm đúng là muốn rời đi, thấy anh không có bất kỳ biểu cảm không vui nào sau khi nghe những lời của cô, cô nghĩ thầm, hẳn là cô nghĩ nhiều, nên gật đầu.

Hai người đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Diễn Sâm đi phía trước, còn cô thì đi theo phía sau, vừa đi được vài bước, điện thoại di động của cô vang lên, có người gọi tới.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy số bên trên, cô dừng bước, nói với Bạch Diễn Sâm phía trước.

"Bạch tổng, anh đi trước đi, tôi nhận điện thoại."
Bạch Diễn Sâm dừng bước, xoay người nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm trôi nổi cái gì đó, Tô Tích Cầm không nhìn rõ, cũng không muốn đi thăm dò, mà là nói: "Thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện."
Đối mặt với sự cứng rắn muốn kéo dài khoảng cách của Tô Tích Cầm, Bạch Diễn Sâm không đáp lại gì cả, mấy giây sau chỉ gật đầu, sau đó xoay người cất bước đi về phía trước.
Nhìn thân hình cao lớn thon dài dần dần rời xa, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác đè nén cuối cùng cũng tan đi, theo tiếng nhắc nhở của chuông điện thoại, cô ấn nút nghe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận