"Ư ư.
.
" Một tiếng nhỏ nhỏ đột nhiên vang lên, Tô Tích Cầm nhìn qua.
"Khó chịu lắm hả? Ráng chịu một chút, lát nữa gặp bác sĩ là sẽ tốt thôi.
"
Tầm mắt Bạch Diễn Sâm chuyển từ trên mặt Tô Tích Cầm sang người trong lòng, thấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của Mạc Cẩm Thiên gắt gao nắm chặt vạt áo anh.
Đôi mắt đen láy trải một tầng sương mù, đôi môi nhỏ bĩu lại.
"Tô Tô, con không muốn tiêm.
" Mạc Cẩm Thiên rụt rụt đầu, bộ dạng ỉu xìu.
"Bác sĩ còn chưa khám, chưa chắc đã phải tiêm.
" Tô Tích Cầm đột nhiên ngồi xổm bên đầu gối Bạch Diễn Sâm, nhìn Mạc Cẩm Thiên lo lắng.
"Nhưng mỗi lần đến đây đều phải tiêm, Tô Tô, con không tiêm.
"
"Được, lát nữa ma mi bảo bác sĩ không tiêm.
"
"Tân ạ?" * Mạc Cẩm Thiên nhút nhát nói có chút không rõ.
(*) Thực ra là "thật ạ.
"
Tô Tích Cầm gật đầu với cậu thể hiện sự thoải mái.
Mạc Cẩm Thiên nghe mẹ đồng ý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, ngửa đầu muốn hỏi Bạch Diễn Sâm.
Nhưng phát hiện ánh mắt Bạch Diễn Sâm dừng trên người mẹ mình, cậu nhíu mày, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp, vẻ mơ mơ màng màng.
Giây tiếp theo, cậu đưa ra quyết định, cậu nâng cái đầu nấm nhỏ lên, ghé sát tai anh, thì thầm.
Tô Tích Cầm nhìn hành động kỳ quái của con trai, nhất thời cũng không hiểu ra sao, con trai đối với anh thật sự khác với cô.
Ngay khi cô đang thắc mắc, cô nhìn thấy nụ cười ngàn năm khó có trên mặt Bạch Diễn Sâm, tiếp theo anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Cẩm Thiên.
"Tiểu quỷ linh tinh.
"
Mạc Cẩm Thiên nhe hàm răng trắng, lông mày cong cong, trông thật không vui.
Nhìn hai người tương tác, Tô Tích Cầm nhíu mày, hai người này thân mật vậy à, có bí mật gì không để cho cô biết sao?
Có lẽ nhận thấy có tầm mắt trên người, ánh mắt Bạch Diễn Sâm quay về trên mặt Tô Tích Cầm, thấy biểu cảm của cô, khóe miệng càng cong lên.
"Muốn biết chúng tôi nói gì?" Khóe miệng Bạch Diễn Sâm nhếch lên ý cười thoải mái.
Bị nhìn thấu tâm tư, mặt Tô Tích Cầm ầm ầm ngượng ngùng, nhưng miệng vẫn cứng rắn chống lại.
"Không có.
"
Giọng hờn dỗi lại có mùi làm nũng, ý cười trên mặt Bạch Diễn Sâm càng nồng đậm, đưa tay ôm cô đang ngồi xổm lên ghế bên cạnh anh.
"Viết đầy trên mặt rồi, còn miệng cứng.
"
Ánh mắt dịu dàng.
Tại lúc anh đưa tay ôm cô, Tô Tích Cầm mới phát giác ra sự thân mật của hai người, đột nhiên không nói gì, cúi đầu.
Mạc Cẩm Thiên nhìn mami cúi đầu vẻ mặt nghiêm nghị, cho rằng mẹ thật sự ghen rồi, cậu vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp lắc lắc Tô Tích Cầm.
"Tô Tô, con hỏi chú là sao chú lại ở đây, lần trước mẹ bệnh chú xuất hiện, lần này con bệnh chú cũng xuất hiện, con cảm thấy đây là do ông trời sắp đặt.
"
Sau khi nghe con trai nói xong, trên mặt Tô Tích Cầm cứng đờ, sững sờ, não bộ suy nghĩ ý trong lời nói của con trai, một lát sau, cô lại ngẩng đầu, nhìn Bạch Diễn Sâm ở bên cạnh.
"Không sai, có lẽ là do ông trời sắp đặt.
" Bạch Diễn Sâm nhìn Tô Tích Cầm, đáp lại lời Mạc Cẩm Thiên.
Tô Tích Cầm cảm thấy, anh là cố ý nói lời này cho cô nghe, nhưng con trai ở trước mặt, cô cũng không tiện nói gì đó, chỉ đành đứng dậy, ngồi xuống chỗ bên cạnh.
"Chú ơi, cháu có thể gọi chú là Bạch Bạch được không?"
Mạc Cẩm Thiên nằm trong lòng Bạch Diễn Sâm, chớp chớp đôi mắt to trong veo, nhìn chằm chằm anh, dáng vẻ hoàn toàn không giống trẻ con bị bệnh.
"Tại sao lại muốn gọi là Bạch Bạch?"
"Vì cháu gọi ma mi là Tô Tô, cháu cũng lấy họ đằng trước để gọi chú, Bạch Bạch.
Thật ra, Đại Bạch cũng rất dễ nghe.
Gần đây có một" Đại Bạch "* đang rất được ưa thích, là Đại Bạch ấm áp ấy ạ, chú rất giống với Đại Bạch.
"
(*) Đại Bạch (Baymax) : Ở đây là một nhân vật ảo tưởng trong bộ phim hoạt hình 3D "Biệt đội Big Hero", là một con robot toàn thân màu trắng, biết bảo vệ người.
Mạc Cẩm Thiên nói với giọng bé sữa.
"Vậy cháu muốn gọi là gì?".