Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Tô Tích Cầm đi theo vào, biết Mạc Tây Cố nhìn cái gì, vẻ mặt nhạt nhẽo nói.

"Còn có chuyện gì nữa không?"
"Trán có khá hơn không?" Mạc Tây Cố nhìn về phía trán cô, ra sức quan tâm hỏi, sau đó ngồi xuống sô pha, dáng vẻ không định rời đi.

Tô Tích Cầm đi tới đối diện anh ta, nhưng không ngồi xuống, chỉ nói một tiếng: "Để anh còn nhớ, thật làm khó anh quá." Dứt lời, cô ngồi xuống sofa phía đối diện.

Mạc Tây Cố thản nhiên đưa tay lấy hộp thuốc lá ra, xem ra muốn châm thuốc, Tô Tích Cầm nói: "Nếu như muốn hút thuốc thì ra ngoài hút đi."
Mạc Tây Cố dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, sau đó vẫn nhịn xuống, cắm điếu thuốc vào trong hộp thuốc lá, "Bản thảo thiết kế của Trác Thịnh đã hoàn thành rồi?"
"Bản thảo đã được nộp rồi." Tô Tích Cầm mặt không chút thay đổi nói.

Mạc Tây Cố gật đầu: "Gần đây dưỡng thương trước đi, khỏi rồi hãy đi làm!"
Nhìn Mạc Tây Cố giống như người bình thường, Tô Tích Cầm liền nghĩ rằng mình bị đùa giỡn, trong nháy mắt tức giận như núi.

"Nếu không có việc gì thì mời đi cho!" Tô Tích Cầm nói.

Ánh mắt Mạc Tây Cố thoáng cái căng thẳng: "Tô Tích Tuyết trở lại rồi, cô biết không?"
Tô Tích Cầm cũng không bất ngờ lắm khi Mạc Tây Cố biết chuyện của Tô Tích Tuyết, vì cô hiểu Tô Tích Tuyết trở về thì sẽ tìm anh ta, có khi hai người đã lại chó mèo vờn nhau rồi không chừng.

Nghĩ đến đây, cô cười lạnh một tiếng: "Cô ta có về hay không, đối với tôi không có nhiều ảnh hưởng."
Ánh mắt kia mang theo cười nhạo, Mạc Tây Cố chăm chú nhìn biểu cảm của Tô Tích Cầm, cười lạnh: "Cô ta nói cô ta yêu tôi, Tô Tích Cầm, năm đó không phải cô cũng nói yêu tôi sao? Cô ta hơn cô nhiều, cô ta nói yêu chính là yêu tới tận bây giờ, còn cô thì sao?"
Tô Tích Cầm nghe xong lời này, cúi đầu cười lạnh: "Đúng vậy, tôi kém cô ta, anh đi tìm cô ta đi!"
Tô Tích Cầm dễ dàng nói ra lời này như vậy, mắt Mạc Tây Cố lập tức đỏ lên, anh ta đứng lên, cất bước đi về phía cô.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, tích tắc đã bước tới, đè cô xuống sô pha, điên cuồng kéo quần áo của cô.

"Mạc Tây Cố, anh đừng có phát điên, buông tay ra." Tô Tích Cầm tức giận lấy tay chống lên Mạc Tây Cố muốn đè xuống.

"Tô Tích Cầm, lúc trước cô nói yêu tôi thì miệng nói lời chân tình ngon ngọt, hiện tại lại vô vị như thế bảo tôi đi tìm người khác."
"Là tôi vô vị hay là do anh ép hả, Mạc Tây Cố, anh thay phụ nữ như thế nào hả." Tô Tích Cầm lạnh như băng phản kích lại.

"Đó là cô có lỗi với tôi trước." Mạc Tây Cố đỏ mắt mang theo vẻ đau đớn.

"Thật sự là do tôi có lỗi với anh trước sao? Anh đi hỏi Tô Tích Tuyết xem, đêm đó vì sao tôi lại ở trong căn phòng kia?"
Lời nói của Tô Tích Cầm, Mạc Tây Cố cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ chần chờ nhìn cô.

Tô Tích Cầm lại nói: "Không phải anh nói tôi nhàm chán sao? Đêm đó cho dù tôi không xuất hiện ở căn phòng kia, cuối cùng anh vẫn sẽ nɠɵạı ŧìиɦ, Mạc Tây Cố, thật ra là tôi yêu anh tới mức mù quáng, căn bản không hiểu anh là một người như thế nào."
"Ý cô là cô hối hận vì đã yêu tôi? Mạc Tây Cố nói.
"Nếu có thể làm lại, tôi nhất định sẽ sáng mắt, sẽ không vì bất cứ ai mà lựa chọn kết hôn." Tô Tích Cầm nói.

Mạc Tây Cố bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ: "Nhưng đã muộn rồi."
Nói xong con ngươi anh ta tanh đỏ, điên cuồng kéo cô.

"Anh làm gì vậy? Thả tôi ra."
"Buông cô ra, đừng có mơ, vợ tôi cưới tới giờ vẫn chưa từng chạm qua, từ hôm nay trở đi, tôi thay đổi chủ ý rồi."
Dứt lời, đôi môi kia đè xuống, áp chặt vào đôi môi mềm mại của cô, sức của cô không chống lại được, chỉ là khi cô cảm thấy thứ lạnh lẽo kia thò vào miệng cô, ghê tởm, cô hung hăng cắn một cái.

Mạc Tây Cố Cố đau đớn, đưa tay nắm cằm cô, khuôn mặt đẹp trai đen xì muốn gϊếŧ người: "Thì ra cô dùng cách này à, khẩu vị nặng thật đấy, nhưng không thể phủ nhận, như vậy càng có thể khiến cho đàn ông có cảm giác chinh phục."
Nói xong, bàn tay to đang muốn kéo quần áo chỉ có nút áo duy trì trên người Tô Tích Cầm, lại bị Tô Tích Cầm một câu ngăn lại: "Mạc Tây Cố, không phải anh chê tôi bẩn sao?"
"Vậy tôi sẽ khiến cô càng bẩn." Động tác của anh ta không có dừng lại, ngược lại càng kịch liệt hơn.

Đúng lúc này, một giọng nói bé sữa vang lên: "Không được bắt nạt Tô Tô."
Cho dù Mạc Tây Cố không còn nhân tính đi nữa, nhưng nghe thấy tiếng của Mạc Cẩm Thiên, anh ta cũng phải dừng lại, giống như là không ngờ nhóc đó sẽ ở nhà, lúc này nhóc đó hẳn là đi học mới phải.

Anh ta không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Cẩm Thiên, lúc này, Túi Sữa Nhỏ cầm kiếm đồ chơi đã chạy tới.

"Baba, bố không được bắt nạt Tô Tô." Túi Sữa Nhỏ dựng đứng lông mày nhỏ, kiếm đồ chơi trên tay chỉ vào Mạc Tây Cố, giống như một kỵ sĩ.

"Đừng gọi tôi là bố, tôi không phải bố cậu." Mạc Tây Cố đỏ mắt, giận dữ trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mắt.

Một giây sau, trọng lượng trên người Tô Tích Cầm biến mất, chỉ còn lại có một bóng đen trên đỉnh đầu cô, đột nhiên, bóng đen di chuyển về phía trước, đồng thời còn truyền đến một giọng nói mãnh liệt.

"Được rồi, biến lại làm việc cho tôi, sau này còn nói tới chuyện ly hôn với tôi, tôi sẽ bắt tay xử thằng nhóc này đấy."
Tiếng cảnh cáo lạnh lùng giống như gió lạnh mùa đông tháng Chạp, cắt màng nhĩ của cô, cô im lặng đau đớn nằm trên sô pha.

Ánh mắt đờ đẫn không có tiêu cự, rải rác đâu đó trên trần nhà, sau đó một tiếng lạch cạch vang lên trong gian phòng này.

"Tô Tô, mẹ không sao chứ!" Mạc Cẩm Thiên vứt bỏ kiếm trong tay, vội vàng ôm Tô Tích Cầm đang nằm trên sô pha, Tô Tích Cầm bừng tỉnh hoàn hồn, nghĩ đến con trai, cô che đi nỗi đau của mình.
Vì vừa rồi giãy dụa, đầu có chút choáng váng, cô ngồi dậy với sự giúp đỡ của con trai.

Cô vừa sửa sang lại quần áo trên người, vừa nói: "Cẩm Thiên, sao con đã dậy rồi?"
"Nếu con không dậy, chắc chắn mẹ sẽ bị bố bắt nạt." Mạc Cẩm Thiên cau mày, vẻ mặt ngưng trọng.

"Bố mẹ là do không hợp ý kiến nhau, hai ngày sau bố mẹ sẽ trở lại bình thường thôi." Khóe miệng Tô Tích Cầm giật cười an ủi.

"Nhưng bố vừa bắt nạt mẹ, hơn nữa vừa rồi bố còn nói bố không phải là bố con, con biết bố vẫn luôn không thích con, hiện tại còn không cần con nữa?"
Mạc Cẩm Thiên nói xong lời cuối cùng, có chút đau thương, cúi đầu, xoay người, hai cẳng chân đạp một cái, thân thể nhỏ bé trèo lên sô pha, ngồi cùng hàng với Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm đau lòng đưa tay sờ sờ mái tóc đen của nhóc kia: "Bố chỉ là giận mẹ nên mới nói như vậy thôi, Cẩm Thiên rộng lượng một chút, không so đo với bố nhé."
Mạc Cẩm Thiên lắc đầu: "Bố bắt nạt mẹ, con không muốn tha thứ cho bố."
Tô Tích Cầm không ngờ Mạc Tây Cố lại làm ra chuyện như vậy, thậm chí còn bị con trai nhìn thấy, hơn nữa câu nói cuối cùng của anh ta không hề nhỏ đối với đứa trẻ, hy vọng sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương tâm lý nào cho đứa trẻ!
Vì vừa rồi giãy dụa nên Tô Tích Cầm bị mất sức, cô lên giường nằm, Mạc Cẩm Thiên vì bị cảm nên cũng lên nằm theo, không lâu sau, Tô Tích Cầm mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Thấy cô đã ngủ say, Mạc Cẩm Thiên vẫn không thể ngủ được, cậu xốc chăn mỏng lên, trượt xuống giường, thuận tiện cầm lấy điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường, lặng yên không tiếng động bước ra khỏi phòng ngủ.

Túi Sữa Nhỏ cầm điện thoại ra ngoài phòng khách, ngồi lên sô pha, cúi đầu, tay mũm mĩm ấn dãy số mà cậu nhớ vào máy Tô Tích Cầm.
“13826...”
Ấn xong, kiểm tra một lần, xác định không ấn sau, sau đó cậu ấn gọi, sau đó đặt ở bên tai.

Đầu dây bên kia vang lên năm tiếng bíp thì máy thông, giọng nói trầm thấp truyền đến.

"A lô."
"A lô, là Bạch Bạch phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui