Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Trong thời gian Tô Tích Cầm ở nhà nghỉ ngơi, đều là do Đường Tịch phụ trách chiếu cố hai mẹ con, Tô Tích Cầm tuy có đuổi cô ấy đi, nhưng Đường Tịch vẫn ở lại.

Đường Tịch nói: "Mình nhất định phải ở cho đến khi hai mẹ con cậu khỏi mới thôi, nếu tên tra nam Mạc kia lại dám đến, mình sẽ cho đầu anh ta nở hoa."
Khi cô ấy nói lời này, đúng vào buổi tối ngày thứ ba, Mạc Cẩm Thiên ngồi trên sô pha chơi khối xây dựng, ngẩng cao đầu nấm biểu tượng của mình, chớp chớp đôi mắt to ngây thơ: "Dì Tịch, đánh ba ba cho đầu nở hoa còn không bằng lấy kiếm của con đi đánh bố."
Ba vạch đen xẹt qua trán Đường Tịch, cô ấy thật sự không nên nói những lời như vậy trước mặt trẻ con, khóe miệng Tô Tích Cầm giật giật một chút, sau đó ném cho cô ấy cái liếc mắt.

"Mau đi ngủ thôi, ngày mai còn đi học nữa." Tô Tích Cầm vỗ vỗ gáy cậu nhóc kia.

Cậu nhóc nước mắt lên nhìn hai người họ, ánh mắt kia của hai người này như muốn trốn cậu để làm gì đó, cậu cực kỳ không tình nguyện nói: "Giờ mới hơn tám giờ mà."
"Gần chín giờ rồi, phải đi ngủ sớm để mai còn đi học." Tô Tích Cầm đưa tay chỉ vào đồng hồ treo trên vách tường.

"Ngày nào con cũng ngủ nhiều nên không thể ngủ sớm như vậy được." Cậu nhóc làm bấm, cử động cơ thể, vẻ mặt không vui.

Tô Tích Cầm không để ý tới cậu, mà đẩy cánh tay cậu: "Đừng nói điều kiện với mẹ, nhanh lên.


"Hai người chắc chắn là muốn nói thì thầm với nhau gì đó, cho nên mới muốn loại con." Cậu nhóc với lấy dép, miệng lẩm bẩm rồi vô cùng không tình nguyện đi vào trong.

Đường Tịch ở một bên nghe được, che miệng cười đáp: "Túi Sữa Nhỏ, con nghĩ nhiều quá rồi."
Mạc Cẩm Thiên bĩu môi đi ngang qua bên cạnh cô, liếc mắt tỏ vẻ không tin, Tô Tích Cầm đứng dậy đi theo.

Vài phút sau, Tô Tích Cầm đi ra khỏi phòng cậu, nói với Đường Tịch: "Thằng bé này càng ngày càng nghịch."
"Trẻ con đương nhiên phải nghịch rồi."
Sau đó, Tô Tích Cầm ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch, Đường Tịch quay đầu lại: "Sau này cậu tính thế nào, thật sự cứ đọ sức với tên Mạc cặn bã như vậy sao, anh ta không ly hôn, có thể kháng án."
"Hiện tại mình cũng đang nghĩ cách, có thể mình sẽ hỏi ý kiến luật sư trước, dù sao tình huống này của mình đặc biệt, không đến vạn bất đắc dĩ, mình không muốn làm lớn chuyện, chuyện này mà làm loạn lớn lên, không tốt cho Cẩm Thiên."
Nói xong, cô cũng dựa vào sofa.

Đường Tịch nhất thời ngồi thẳng người, nghiêng người về phía Tô Tích Cầm: "Nếu thật sự muốn tìm luật sư, mình giúp cậu tìm luật sư tốt nhất."
Tô Tích Cầm liếc nhìn cô ấy một cái: "Đến lúc đó rồi nói."
Đường Tịch như nghĩ tới cái gì đó, vỗ cô một cái: "Mình nghe nói, gần đây Mạc thị bị rất nhiều nhà hợp tác từ chối.”
Tô Tích Cầm nhíu mày, mấy ngày nay Mạc Tây Cố không tìm tới nữa, Mạc Tĩnh Hàn gọi điện tới cũng chỉ là nói hai ba câu, không có nhắc tới những chuyện này, mà cô căn bản cũng không có dư thừa thời gian đi quan tâm những thứ này, cho nên cô cũng không biết.

Cô kinh ngạc nhìn Đường Tịch: "Này là vì sao chứ?"
"Ai biết được? Không chừng là do tên tra Mạc kia quá nhố nhăng, chọc phải con gái của vị lão tổng tập đoàn nào đó, nên mới gặp phải vận rủi này."
Tô Tích Cầm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, Đường Tịch dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cô.

"Tô Tô, đây là một cơ hội, cậu chỉ cần có thể lấy được hợp đồng của một nhà nào đó để trao đổi đơn ly hôn với anh ta, mình nghĩ tuyệt đối có thể khiến anh ta đồng ý."
Tô Tích Cầm ngẩng đầu, nhìn người bạn tốt, cười cười: "Tịch Tịch, đừng ngây thơ nữa, lần trước mình dùng hợp đồng của Trác Thịnh cũng không thể đổi được."
"Đối với loại đàn ông không có bất kỳ giới hạn nào thì không thể đạt được bất kỳ sự thỏa thuận nào đâu."
"Tô Tô, cậu xem tình huống trước đã, xem chuẩn cơ hội rồi nói sau, lần này nghe nói có người tuyên bố muốn diệt trừ Mạc thị, cho nên mình cảm thấy lần này không giống như lần kia đâu."
Tô Tích Cầm không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, không khỏi nhíu mày, Mạc Tây Cố đắc tội với ai sao?

Tối nay, Tô Tích Cầm đột nhiên mơ thấy sinh nhật lần thứ mười tám, buổi trưa ngày sinh nhật, anh ta nắm chặt tay cô, trên mặt mang theo ý cười ấm áp đi tới một cửa hàng quà tặng tinh xảo.

"Tích Cầm, anh muốn tặng em một món quà đặc biệt."
Cô giật mình một chút, đúng lúc này, anh nói vài câu với chủ cửa hàng, chủ tiệm lấy ra một cái hộp tinh xảo rồi đưa tới.

Anh ta cầm cái hộp, thâm tình: "Tích Cầm, đây là quà sinh nhật của anh, sau này, em phải luôn mang theo nó đấy."
Dứt lời, anh ta mở hộp ra, là một chiếc vòng đeo tay màu bạc độc đáo, đối mặt với sự thay đổi đột ngột, nhất thời cô không phản ứng kịp, lúc phản ứng lại thì vòng đeo tay đã đeo cổ tay cô rồi.

Đó là vòng đeo tay được gắn những ngôi sao.

Buổi tối, bọn họ đến sân chơi, sân chơi chỉ có cô và anh ta, anh ta chỉ vào con ngựa gỗ xoay tròn phía trước, hăng hái nói.

"Tích Cầm, em thích ngồi ngựa gỗ xoay tròn, sau khi kết hôn, anh sẽ xây một sân chơi độc đáo cho em, để em ngồi trên ngựa gỗ, thiết kế món đồ em thích."
Khi đó, cô cảm thấy có được cả thế giới, chưa từng có ai đối tốt với cô như vậy, duy chỉ có Mạc Tây Cố, cũng từ đó, trong lòng cô chỉ có một mình anh ta.

Cả đêm, cô ngồi trên ngựa gỗ, cười rạng rỡ nhìn Mạc Tây Cố ở một bên, anh ta cười nhìn cô, giống như mặt trời mùa đông, xua đuổi cái lạnh ban đêm, từ lòng bàn chân đến trái tim, ấm áp ấm áp.
Tô Tích Cầm cười thật đẹp trong giấc mộng này, thẳng đến khi tỉnh lại, cô đột nhiên mở mắt ra, nhìn căn phòng tối đen, bừng tỉnh lại, vì sao cô lại mơ thấy giấc mộng này?
Khi đó quá đẹp, đẹp tới mức hư ảo, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Sau khi tỉnh dậy, cô không thể ngủ được nữa, cô cứ nằm như vậy cho đến khi bình minh, sau bình minh, cô thức dậy làm bữa sáng.

Sau khi đưa Mạc Cẩm Thiên đi học, cô vẫn trở về Mạc thị, vết thương trên trán đã kết vây, cô dùng một ít phấn, nhẹ nhàng che một chút, không chú ý sẽ nhìn không ra.

"Chị Tô, chị đến làm việc rồi à, nếu chị không đến chắc em cũng không chống đỡ nổi nữa mất." Trợ lý Trương Tịnh thấy cô xuất hiện, nghênh đón.

Trên mặt Tô Tích Cầm không có biểu tình gì, mà nhàn nhạt hỏi.

"Nghiêm trọng như vậy sao?"
Trương Tịnh đi theo cô đến văn phòng của cô, hạ giọng nói: "Gần đây công ty u ám lắm, toàn mùi chết chóc."
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn cô ta một cái, Trương Tịnh nhỏ giọng nói thầm: "Chị Tô, cũng không biết là chuyện gì, gần đây không có hợp đồng nào mới cả, chỉ là hợp đồng cũ, cho nên làm cho người trong công ty hoảng sợ, hơn nữa, mấy ngày nay Mạc tổng cũng không đến công ty."
Lúc này, trong tai Tô Tích Cầm quanh quẩn lời Đường Tịch: "Lần này nghe nói có người tuyên bố là muốn diệt trừ Mạc thị."
Thì ra không phải là không có lửa thì làm sao có khói.

Trương Tịnh thấy Tô Tích Cầm không có biểu hiện gì, liền hỏi: "Chị Tô, trán chị không sao chứ!"
Tô Tích Cầm lấy lại tinh thần đáp lại: "Không sao, cô ra ngoài làm việc đi!"
"Được, có gì chị cứ gọi em."
Trương Tịnh rời đi, văn phòng trở nên yên lặng, Tô Tích Cầm nhìn ra khu văn phòng bên ngoài, cũng chưa từng có yên tĩnh, có lẽ đây thật sự là một cơ hội.

Giữa trưa, Thiệu Chính Dương hẹn Tô Tích Cầm gặp mặt ở một nhà hàng tây, liên quan đến phí sửa chữa xe của Bạch Diễn Sâm.

Kéo dài một thời gian, Tô Tích Cầm cảm thấy nên giải quyết, vì thế lúc mười một giờ năm mươi phút đúng hẹn, Thiệu Chính Dương đã đặt xong phòng riêng, lúc cô đến, Thiệu Chính Dương đã đến rồi.

"Tô tiểu thư, mời ngồi."
Tô Tích Cầm bước vào căn phòng thanh lịch, Thiệu Chính Dương mang vẻ mặt nhiệt tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui