Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Đêm nay, Tô Tích Cầm lại nằm mơ, trong giấc mơ, cô đi vào một khu vườn, chơi trong đó mệt mỏi, cô chạy vào biệt thự trong vườn, vừa bước vào cửa biệt thự, một giọng nói lãnh đạm bay vào màng nhĩ của cô.

"Ai bảo cô chạy vào đây?"
Cô ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa có một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.

Cô dừng bước, nhút nhát nói: "Làm phiền anh rồi, tôi không biết có người ở đây."
Chỉ thấy người đàn ông từ từ đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, cầm cằm cô nâng lên: "Cô tên gì?"
Cô nói xong, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, nói: "Tôi là Mạc Tây Cố, cô phải nhớ kỹ cái tên này."
Anh ta để cô nghỉ ngơi trong biệt thự của anh ta, cho cô đồ ăn, cho cô món quà đẹp nhất thế giới, anh ta cưng chiều cô, dịu dàng, tình cảm của cô mới bắt đầu nảy nở, sau đó, hai người yêu nhau.

Cô sống trong khu vườn xinh đẹp, quên mất việc quay về, đột nhiên một ngày, cô nhớ quay về, Mạc Tây Cố nói: "Em muốn rời xa anh sao? Thế sẽ khiến anh khó chịu đến chết mất, anh đã vô cùng vô cùng yêu em rồi, công chúa xinh đẹp của anh.”
Cô nhận được lời tỏ tình của anh ta, vui vẻ mỉm cười.

Sau đó hỏi: "Anh liệu có yêu người khác không?"
"Kiếp này anh chỉ yêu một mình em thôi, đến chết không đổi." Mạc Tây Cố thâm tình nói với cô.

Những lời đẹp nhất trên thế gian, không gì hơn là lời nói tình cảm, khi nghe được người mình yêu tỏ tình với mình, trái tim nhộn nhạo kia làm sao có thể bình tĩnh?
Cô đắm chìm trong niềm vui mà anh ta mang lại, nở nụ cười đẹp nhất thế gian.

"Em sẽ không đi chứ?" Mạc Tây Cố hỏi.

Cô nghiêm chỉnh nói: "Đời này em cũng chỉ yêu một mình anh, cho nên em sẽ không đi đâu cả."
Mạc Tây Cố mỉm cười, nụ cười ấy như nụ cười tuổi trẻ quét qua qua tâm nhĩ của cô, từng đợt từng đợt từng đợt.

Khi cô bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, cô đã đi đến vườn cây ăn quả bên ngoài vườn để hái trái, gặp một con sư tử đực, con sư tử đực đi về phía cô, cô muốn trốn, nhưng cuối cùng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của con thú hoang dã.

Con sư tử đực hạ gục cô và hóa thân thành một người đàn ông đẹp tuyệt vời, và cô đã mất trinh tiết cho người đàn ông tuyệt đẹp đó, và thế là cuộc sống của cô bắt đầu đen tối từ đó.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra rằng có rất nhiều phụ nữ trong biệt thự, và người chồng yêu quý của cô đang say đắm trong đám phụ nữ đó.

Cô buồn, vì cô mất trinh nên cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cuộc sống như vậy không biết trải qua bao lâu, đột nhiên có một người đàn ông xuất hiện, nói rằng anh là bố của con trai cô, anh muốn đón con anh về.

Anh mạnh mẽ đưa đứa nhỏ mang đi, mà cô nhìn hướng đứa trẻ biến mất, đau lòng tới chết...!
Tô Tích Cầm chợt tỉnh lại, mộng đẹp, ác mộng cùng nhau ụp tới, điều này đại biểu cho cái gì?
Là bởi vì hành động của Mạc Tây Cố hồi ban ngày? Tô Tích Cầm nghĩ, hẳn cũng là nguyên nhân này.

Hai đêm nay đều nằm mơ về Mạc Tây Cố, là vì anh ta thay đổi? Hay là có lý do gì khác? Trong đầu một khi có vấn đề hiểu không được, cũng không thể an tâm ngủ, Tô Tích Cầm ngồi dậy, giương mắt nhìn cửa sổ, rèm cửa sổ treo hơi phập phồng, trong khoảng cách có thể mơ hồ nhìn thấy sắc trời trắng bệch.

Lại nằm một hồi, vô thần nhìn trần nhà, thẳng đến cửa sổ bên kia dần dần có ánh sáng, cô mới vén chăn mỏng đứng dậy, trước khi đi ra ngoài, cô tắt điều hòa.

Đường Tịch đã về nhà, căn phòng nhỏ này chỉ có hai mẹ con, đi ra khỏi phòng ngủ, trước tiên cô đi xem tên nhóc kia, chỉ thấy áo ngủ của Mạc Cẩm Thiên bị vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ phình to.
Nhìn gương mặt ngủ ngây thơ, nỗi buồn bực trong lòng cũng bị quét sạch, cô khom lưng, kéo góc áo ngủ xuống che bụng cậu bé lại, cô ra khỏi phòng cậu, đi nấu bữa sáng.

"Tô Tô, thứ sáu tuần sau trường con tổ chức đại hội thể thao cùng bố mẹ, mẹ phải tới tham gia đó nhé!"
Trên bàn ăn, Mạc Cẩm Thiên ngồi trên ghế trẻ em phồng má trói nói.

Tô Tích Cầm cau mày: "Thứ sáu à!"
“Vâng, ngày hội thể thao, sau đó sẽ có cuộc thi của con, mẹ phải đến cổ vũ con đó.”
Trong lúc nói chuyện, nhóc con kia ngẩng cái đầu nấm hương, kéo dài cổ, có thể là vừa nói vừa nhai cơm, nói không rõ ràng, thậm chí còn bắn chút thức ăn ra ngoài, nhưng Tô Tích Cầm vẫn nghe rõ ràng, vừa đưa tay lau thức ăn dính bên mép cho cậu vừa trả lời.

"Được, hôm đó mẹ nhất định sẽ tới."
Nhóc con kia nuốt thức ăn trong miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: "Nếu cả Bạch Bạch cũng có thể đến thì tốt.”
Nhưng vẫn bị Tô Tích Cầm nghe thấy, cô không khỏi nhíu nhíu mày: "Mạc Cẩm Thiên, có phải không muốn mẹ đi nữa không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé ủ rũ, cúi đầu lẩm bẩm: "Đâu có đâu! Chỉ là con cảm thấy nếu Bạch Bạch đi nữa cũng rất vui, dù sao trước tới nay giờ con mới có một người bạn thân như vậy mà!"
Tô Tích Cầm nhìn gương mặt ngây thơ, trong lòng thở dài, thật coi anh là bạn đấy à, người ta đường đường là một vị CEO sao có thể kết bạn với một đứa trẻ, chẳng qua chỉ là hành động với một số mục đích khác mà thôi, thật không thể để Bạch Diễn Sâm lại gần thằng nhỏ nữa.

Nghĩ như vậy, Tô Tích Cầm đặt ly sữa trong tay xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu.

"Cẩm Thiên, người ta là nhân vật lớn, người ta nói kết bạn với con thật ra cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, con đừng quá coi trọng."
Thằng nhóc kia không vui, đặt cái nĩa trong tay xuống, trừng mắt lên cãi lại: "Bạch Bạch mới không phải thuận miệng nói thôi, chú ấy là nghiêm túc."
Tô Tích Cầm bất đắc dĩ nhìn sự nghiêm túc trong mắt con trai, cái gì cũng nói không nên lời, Túi Sữa nhỏ lại hỏi: "Bạch Bạch là nhân vật lớn? Lớn thế nào ạ?"
Cô gật đầu, giải thích: "Chú ấy là ông chủ của một công ty lớn."
Tiểu tử kia đăm chiêu gật đầu, "Ồ.”
Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Lớn hơn cả bố sao ạ?"
Trác Thịnh đương nhiên lớn hơn Mạc thị, cho nên cô cũng gật đầu.

Mạc Cẩm Thiên mừng thầm, thì ra cậu kết bạn với một người như vậy.

Như vậy cũng không lo bố lại bắt nạt cậu và Tô Tô nữa.
Nghĩ đến đây, cậu vui mừng, nhếch miệng thúc giục Tô Tích Cầm đang chăm chú nhìn cậu: "Mẹ ăn nhanh lên, không con muộn học mất.”
Sau đó, cậu cúi đầu, lẩm bẩm uống hết sữa trong cốc.

Nhìn hành động của con trai, Tô Tích Cầm không dám ép quá, nghĩ thầm chỉ cần Bạch Diễn Sâm không xuất hiện nữa, con trai sẽ từ từ quên.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, uống hết ly sữa trong tay.

- - -
Ba giờ chiều, Tô Tích Cầm nhận được điện thoại cố định từ nội bộ của Mạc Tây Cố, trong điện thoại yêu cầu cô tan ca tới Vận Đường đàm phán hợp đồng, anh ta đặc biệt nói rõ, hợp đồng này phải đàm phán thành công, Mạc thị xem như đã phá vỡ vòng luẩn quẩn bị diệt.

Đối mặt với công việc, Tô Tích Cầm đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao cũng không tìm ra người phát ngôn muốn diệt Mạc thị, cho nên cô cũng đáp ứng, nghĩ thầm có lẽ có thể nói điều kiện ly hôn với anh ta.

Trước mặt có, cô bảo Đường Tịch đi đón Mạc Cẩm Thiên, cô phải về trễ chút, giải quyết lo lắng sau, cô xách túi ra khỏi tòa nhà công ty, lái xe chạy tới Vận Đường.

Sau khi đến Vận Đường, gõ cửa phòng mà Mạc Tây Cố gửi cho cô.

Cửa phòng mở ra, trước mặt là một mùi thuốc lá và rượu cay còn có tiếng ồn ào náo nhiệt chấn động, bởi vì sự xuất hiện của cô, căn phòng huyên náo nhất thời trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều dồn về phía cửa.

Nhìn xung quanh, ánh đèn dưới làn khói mờ ảo, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy những người bên trong, hầu hết đều là bạn thân của Mạc Tây Cố, nhưng trong đám đông có một người mang gương mặt mới lạ, khí thế không tầm thường, hẳn là bên hợp tác.

“Mau vào đi!”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên khi Tô Tích Cầm kinh ngạc.
Tô Tích Cầm thu lại tinh thần, cất bước, đi về phía vị trí bên cạnh Mạc Tây Cố, bởi vì toàn bộ căn phòng chỉ còn lại chỗ bên cạnh anh ta là còn trồng, xem ra là cố ý để lại cho cô.

"Vị này là chủ tịch Lăng." Mạc Tây Cố giới thiệu cho Tô Tích Cầm, sau đó chuyển sang chủ tịch Lăng.

"Chủ tịch Lăng, đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, Tô Tích Cầm."
Mạc Tây Cố dùng từ, cũng không phải giới thiệu cô với thân phận vợ anh ta, mà là dùng nhân viên công ty, rõ ràng có chút giấu đầu lòi đuôi, Tô Tích Cầm nhàn nhạt liếc anh ta một cái.

"Tô tiểu thư, chào cô."
Chủ tịch Lăng ngồi đó, cười cười vươn tay, chăm chú nhìn Tô Tích Cầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui