Bà Xã Đừng Trốn Nữa!


Tô Tích Cầm nhìn chủ tịch Lăng, không có kinh ngạc, khuôn mặt phủ một tia hồng nhạt nhàn nhạt mỉm cười: "Chủ tịch Lăng, xin chào."
Khóe miệng chủ tịch Lăng lộ ra tia cười thèm thuồng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tĩnh lặng của Tô Tích Cầm, không chút che dấu tâm tư của anh ta.

Mạc Tây Cố ở bên cạnh ngậm điếu thuốc trong miệng, làn khói nhẹ nhàng bay đi, che đi khuôn mặt hơi nheo mắt của anh ta, không thấy rõ anh ta mang cảm xúc gì.

Tô Tích Cầm chống lại ánh mắt của chủ tịch Lăng, cô không phải kiểu con gái mới lớn chưa trải sự đời, cho nên hoàn toàn có thể cảm nhận được ý tứ trong ánh mắt của chủ tịch Lăng, đó là ý tứ sâu xa của một người đàn ông nảy ra hứng thú với một người phụ nữ.

Trong lòng cô đã vang lên chuông báo động, Mạc Tây Cố có ý gì đây? Vì thế, cô nhìn lại Mạc Tây Cố ở bên cạnh, tàn thuốc bên miệng tỏa ra làn khói nhàn nhạt, tóc tai gọn gàng càng làm lộ rõ
vẻ mặt anh tuấn của anh ta, tuy thân hình đẹp, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, rốt cuộc không còn bị choáng ngợp bởi cảm xúc như trước, cái có hiện tại cũng chỉ là một dòng nước chết.

"Không phải tới nói chuyện hợp đồng sao?" Cô kề sát vào tai anh ta, giọng điệu bình tĩnh.

Mạc Tây Cố đưa tay lấy tàn thuốc bên miệng xuống, híp mắt, nghiêng về phía bên tai cô, nhẹ nhàng mở môi.

"Đương nhiên là đàm phán hợp đồng, trong tay chủ tịch Lăng có hạng mục vô cùng lớn, nếu Mạc thị có thể lấy được hạng mục này, như vậy Mạc thị xem như được cứu."
"Cho nên?" Ánh mắt Tô Tích Cầm sắc bén.

"Kỳ thật chủ tịch Lăng đổng rất thưởng thức cô, Tích Tích, khả năng cô lấy được hợp đồng dễ hơn chúng tôi nhiều."
Tô Tích Cầm lạnh nhạt cười trong lòng, bao nhiêu năm rồi, Mạc Tây Cố cũng không gọi tới cái xưng hô Tích Tích này nữa, mà nay lại gọi, chỉ là vì một hạng mục.


Anh ta có thực sự nghĩ cô là quân cờ trong tay anh ta không? Khi muốn phát huy tác dụng, một câu dễ nghe là muốn đánh ra?
"Tôi chỉ là một nhà thiết kế, miễn là công ty cần tôi thiết kế bất kỳ sản phẩm nào, tôi sẽ không từ chối."
Ngụ ý, loại giao tiếp này không phải là trách nhiệm của cô, cũng sẽ không mua chuộc.

Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Tây Cố đột nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan lạnh như lá rụng vào mùa thu.

"Mạc tổng, đừng chỉ lo nói chuyện với Tô tiểu thư thế chứ, chúng ta uống rượu nào." Chủ tịch Lăng lên tiếng cắt ngang cuộc đối đầu giữa hai người.
Mạc Tây Cố nhìn qua, cười cười: "Chủ tịch Lăng, tôi đang nói với nhà thiết kế Tô một chút về nội dung hợp đồng, tối nay không say không về.”
Mạc Tây Cố cầm lấy chiếc cốc chứa đầy chất lỏng màu vàng trước mặt, dò xét nhìn chủ tịch Lăng.

Vẻ mặt chủ tịch Lăng tươi cười như Phật Di Lặc cũng giơ chén lên, ánh mắt nhìn Tô Tích Cầm chưa từng rời đi.

“Tô tiểu thư cũng uống cùng đi!”
Tô Tích Cầm di chuyển ánh mắt, dừng một chút, sau đó đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt, mỉm cười giơ lên với chủ tịch Lăng.

"Nào, tất cả mọi người cùng uống, khó có được buổi tụ tập cùng nhau tối nay."
Giọng nói trong sáng của Mạc Tây Cố hiện ra vẻ rất hào hứng.

Mọi người uống một hơi sạch sẽ, sau đó chủ tịch Lăng cầm lấy bình rượu: "Tô tiểu thư, trăm nghe không bằng một thấy, nào, chúng ta uống một ly.”

Tô Tích Cầm bình thường không thích loại xã giao trên bàn rượu này, nhưng việc đến mức này rồi, cô cũng hào phóng ứng tiếp.

Cô đưa tay đón bình rượu của chủ tịch Lăng: "Chủ tịch Lăng, nên để tôi rót rượu mới phải.”
Chủ tịch Lăng thấy thế, vui mừng, nói tốt, đưa bình rượu cho cô, mặc cho Tô Tích Cầm rót.

"Chủ tịch Lăng, tôi kính anh một ly."
Cô nâng chén rượu lên, không đợi chủ tịch Lăng đáp lại, ly rượu đã chạm đến môi cô, một giây sau, chất lỏng màu vàng óng ánh trong ly đã vào miệng cô, một ly rượu, trong khoảnh khắc đã xuống bụng, một giọt không còn.
"Tửu lượng tốt." Chủ tịch Lăng vỗ tay, vẻ mặt hứng thú.

Tô Tích Cầm đưa tay lau vài giọt rượu trên khóe miệng, đặt ly rượu xuống, đứng dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cười nói: "Mọi người từ từ uống, tôi xin phép đi một lát."
Nói xong, thân thể cô rời khỏi chỗ ngồi, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, rời khỏi phòng riêng.

“Tô tiểu thư, chờ cô quay lại uống đó nha!” Tiếng của chủ tịch Lăng từ sau lưng truyền đến, vừa dứt lời, Tô Tích Cầm đã biến mất trước mắt mọi người.

"Cô ấy đi đâu vậy?" Giang Mặc Vũ nhìn chằm chằm Mạc Tây Cố, giờ phút này, vẻ mặt Mạc Tây Cố âm trầm nhìn chăm chú vào hướng Tô Tích Cầm rời đi, ánh mắt âm u.

- - -
Tô Tích Cầm đứng trước gương trong phòng vệ sinh của Vận Đường, đầu óc hỗn loạn.


Sau khi uống hết hai ly rượu, cổ họng nóng rực, cay cay khó chịu, trong dạ dày sôi trào thủy triều, cô mở vòi nước, khom lưng, đưa hai tay hắt nước lạnh lên mặt, nước lạnh làm đầu óc quay cuồng tươi tỉnh hơn.
Lấy lại bình tĩnh, cô rút khăn giấy ở bên cạnh lau vết nước trên mặt.

Nhìn rõ bản thân trong gương.

Mạc Tây Cố lại muốn lợi dụng cô sao? Tại sao bản chất con người lại dơ bẩn xấu xí như vậy cơ chứ? Chỉ là cô làm sao có thể ngốc nghếch để anh ta tùy ý lừa được? Mạc Tây Cố quá tự phụ.

Vứt mẩu giấy trong tay, đôi mắt cô lóe lên vẻ kiên định, cô bước ra khỏi toilet, đi tới thang máy.

Vừa định bước vào thang máy, phía sau một lực kéo cô lại, kéo cô ra khỏi thnag máy rồi mà vẫn tiếp tục kéo về phía trước.

Tô Tích Cầm xoay người nhìn người kéo cô, bước chân cũng lộn xộn theo bước chân của Mạc Tây Cố.

"Buông tôi ra."
Nhưng người đi trước làm ngơ không nghe thấy, thấy Mạc Tây Cố tự làm theo ý mình, Tô Tích Cầm cũng có lòng phản kháng.

Cô dùng sức kéo về phía sau, chỉ là sức của cô không địch lại anh ta, nhưng cũng cản trở tốc độ đi tới của anh ta, người qua đường đi qua đi lại, nhao nhao ghé mắt, nhưng ở những nơi như này phần lớn chỉ ghé mắt rồi cho qua, duy chỉ có một cái bóng ở phía xa đang theo sau.

Mạc Tây Cố kéo Tô Tích Cầm đến khúc cua vắng người, dùng sức, đè Tô Tích Cầm lên vách tường lối đi.
Khuôn mặt chính diện của anh ta đối diện Tô Tích Cầm, khuôn mặt tuấn tú bị che khuất trong ánh đèn mờ, trông có vẻ u ám, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
"Tối nay, cô nhất định phải dỗ Lăng đổng vui vẻ lấy được hạng mục này." Nói ra mệnh lệnh, như thể Tô Tích Cầm chính là con búp bê mặc cho anh ta trưng bày vậy.

Khóe miệng Tô Tích Cầm nhếch lên một tia cười lạnh, kinh ngạc nhìn chăm chú anh ta, giọng điệu rất bình tĩnh.


"Anh muốn tôi dỗ như thế nào?"
"Cái này cô tự biết."
Hay cho câu bốn lạng đẩy ngàn cân, Tô Tích Cầm cười.

"Nhưng trong lòng anh đã có đáp án, vì sao không dám nói ra miệng? Hợp đồng lần trước của Trác Thịnh không phải anh rất thẳng thắn sao?"
Lúc này bắt đầu hùng hổ bức người, Mạc Tây Cố giận dữ trừng mắt.

"Đừng làm bộ quanh co của TM, tóm lại, hạng mục này, cô phải xử lý cho tôi, nếu như không lấy được, biết tôi sẽ làm thế nào không?"
"Tôi đã không còn gì phải sợ nữa, chúng ta gặp nhau tại tòa." Tô Tích Cầm gầm nhẹ, quay về.

"Được! Tại tòa, một khi ra tòa, con cô sẽ thực sự trở thành đứa con hoang trong mắt thế giới, sau này bị kỳ thị, mà cô chính là thủ phạm, cô là người có tội, nhưng chỉ cần cô lấy được hạng mục này, sẽ bình an vô sự, tôi cam đoan.”
Nhìn người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm này, lúc này cũng chỉ là hận, thậm chí hận thấu xương, mỗi khi lợi dụng cô, anh ta đều lấy đứa nhỏ ra để cô không thể vùng vẫy.

Nhưng lần này, cô không muốn thỏa hiệp nữa, sự nhẫn nại của mỗi người đều có giới hạn, chỉ cần vượt qua giới hạn này, giống như trên người bị gãy xương sườn vậy, đau như tro tàn, không kiêng nể gì.
Cùng lắm thì, đưa con cao chạy xa bay thôi.

Mạc Tây Cố nhìn ra tâm tư của cô, lại nói: "Lần cuối cùng, tôi hứa với cô sẽ ly hôn trong hòa bình.”
“Lời anh nói, tôi có thể tin?” Cô cười lạnh, sự dứt khoát vừa rồi có chút buông lỏng, nhưng lần trước bị lừa gạt, làm sao có thể xem nhẹ nữa.

Mạc Tây Cố có lẽ biết lần trước đuối lý, đưa ra một lời hứa: "Phải làm sao cô mới tin?"
Tô Tích Cầm lạnh lùng nhìn anh ta, thật lâu sau, cô dõng dạc nói: "Tôi muốn lấy được đơn ly hôn trước.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận