Mười phút sau, Tô Tích Cầm nhận được bản thỏa thuận ly hôn từ Mạc Tây Cố, bản thỏa thuận này là do Giang Mặc Vũ cầm tới.
Thì ra, ngay cả cái này anh ta cũng đã tính kỹ, anh ta tính cô nhất định sẽ nêu mong muốn trước nên mới có thể chuẩn bị đầy đủ như thế.
Thật là trớ trêu, hôm qua anh ta mới nói sẽ thay đổi, nhưng chớp mắt, hôm nay đã đẩy cô vào vực sâu...!Khóe mắt cô không khỏi ướt đẫm.
Cô nhìn với ánh mắt châm chọc, Mạc Tây Cố nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào cô, anh ta nói: "Cô xem qua bản thỏa thuận đi."
Cô nhận lấy đơn ly hôn, thu ánh mắt nhìn lại nhìn bản thỏa thuận, dưới ánh đèn lối đi lờ mờ, cô nhanh chóng nhìn qua một lượt, trên bản thỏa thuận ghi rõ cô được quyền đưa Mạc Cẩm Thiên đi.
Đây là điều cô mong đợi, nhưng ở trong lòng như bị đâm mạnh một nhát dao, ly hôn vậy mà phải dùng cách này để đổi lấy, sương mù trong mắt Tô Tích Cầm càng trở nên dày đặc hơn.
“Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy." Nói xong, cô nắm bản thỏa thuận, cất bước đi về phía hàng ghế bên kia.
Nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong con ngươi Mạc Tây Cố thoáng hiện lên vẻ đau khổ, thậm chí còn có ý muốn rút lại thỏa thuận, nhưng nghĩ rằng, tính mạng của Mạc thị mới là quan trọng nhất, nên anh ta mạnh mẽ đè cảm xúc đang dâng trào đó xuống, có lẽ phải đến khi Tô Tích Cầm khoác lên mình bộ váy cưới gả cho người khác,anh ta mới có thể giật mình hiểu ra cái gì mới là quan trọng nhất!
…
Trong phòng, mùi rượu nồng nặc, tiếng người sôi trào.
"Chúng ta chơi một trò chơi nào, trò chơi này nhất định sẽ khiến mọi người bùng nổ cho coi." Giang Mặc Vũ đứng ở trong bàn rượu cất cao giọng.
Chủ tịch Lăng vẫn ngồi, đột nhiên đứng lên.
"Mạc tổng, có một khách hàng đang chờ tôi qua đó, nên tôi không ở lại nữa, hôm khác chúng ta lại bàn chuyện hợp đồng."
Mạc Tây Cố đứng lên, đi tới trước mặt chủ tịch Lăng, hai tay cầm tay anh ta: "Chủ tịch Lăng, phần đặc sắc nhất còn chưa tới, sao anh có thể đi được chứ? Tô tiểu thư vừa rồi có cố ý dặn dò tôi, lát nữa cô ấy về, cô ấy muốn chơi trò chơi này với anh, anh nhất định sẽ thích.”
Chủ tịch Lăng nghe thấy Tô Tích Cầm, mắt sáng lên, nhưng một lát lại trầm xuống.
“Mạc tổng, Tô tiểu thư thật sự nói vậy sao?”
Mạc Tây Cố cười: "Tôi có thể nói dối sao?"
Dứt lời, cửa phòng mở ra, tầm mắt mọi người theo đó nhìn qua, đứng ở cửa chính là Tô Tích Cầm trong miệng Mạc Tây Cố.
Nụ cười âm thầm trên mặt Mạc Tây Cố rõ ràng như vậy, tay nắm chủ tịch Lăng đột nhiên buông lỏng: "Chủ tịch Lăng, tôi nói rồi mà, Tô tiểu thư trở lại rồi đó thôi, trò hay còn chưa bắt đầu, mau ngồi xuống đi."
Ánh mắt chủ tịch Lăng rơi trên người Tô Tích Cầm, vội vàng, tùy ý để Mạc Tây Cố đẩy anh ta trở về chỗ.
Tô Tích Cầm đi vào với vẻ mặt không chút màu sắc, lạnh lùng nhìn lướt qua Mạc Tây Cố, sau đó đi về phía chủ tịch Lăng, đứng ở trước mặt chủ tịch Lăng, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo.
“Chủ tịch Lăng, chúng ta vừa ăn vừa nói về ý định hợp tác, anh thấy thế nào?”
Loại hành vi đột ngột này, lại làm cho Mạc Tây Cố nhíu nhíu mày.
Nhưng chủ tịch Lăng là nhân vật gì kia chứ, có loại cảnh nào mà chưa từng gặp, trên mặt mang theo nụ cười hòa nhã dễ gần, đưa tay giữ chặt Tô Tích Cầm: "Tô tiểu thư, đừng nóng vội, chúng ta chơi trước, chơi vui rồi thì cái gì cũng dễ nói.”
Ý tứ sau xa của lời nói này ai cũng có thể nghe ra, trước tiên làm cho anh ta vui vẻ, sau đó mới nói việc chính.
Và phạm vi của cái từ vui vẻ này có nghĩa rất rộng.
"Đúng, chủ tịch Lăng nói không sai, vui vẻ trước đã rồi mới nói chuyện chính." Giang Mặc Vũ ở một bên cười phụ họa.
Tô Tích Cầm cứ như vậy bị chủ tịch Lăng kéo ngồi xuống bên cạnh anh ta, cô may mắn kìm nén được sự ghê tởm kia.
Cô đã nhận được đơn ly hôn, vì vậy cô phải có được hợp đồng lần này.
Lần trước, cô có thể lấy được hợp đồng từ tay Bạch Diễn Sâm, cô tin, lần này cũng nhất định có thể, không phải dùng phương pháp khác.
"Cô Tô, nào chúng ta uống một chén." Chủ tịch Lăng không kiêng nể gì, cầm lấy tay Tô Tích Cầm đang cúi đầu trầm mặc, vuốt ve.
Tô Tích Cầm thật cẩn thận giãy ra: "Chủ tịch Lăng, tôi lấy cho anh quả nho.”
Chủ tịch Lăng vừa nghe, vui mừng đưa tay lấy một quả nho trên bàn, đưa cho Tô Tích Cầm: "Cô bóc cho tôi.”
Trên mặt lộ ra ý cười nóng rực, Tô Tích Cầm nhìn chằm chằm, nhưng cô nhất định phải nhận.
Sau khi bóc hai quả nho, đột nhiên, Giang Mặc Vũ hô to: "Giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi, bắt đầu từ chỗ tôi, trong miệng tôi ngậm một tờ giấy, người sau dùng miệng xé ra một phần nhỏ từ miệng tôi, phía sau bắt đầu theo vòng, cứ lần lượt chuyển cho nhau, mỗi người đều phải xé giấy, nếu trong miệng ai không có giấy, sẽ bị phạt, cách phạt là cởϊ qυầи áo.”
Trò chơi bắt đầu, mọi người chơi vô cùng vui vẻ, mỗi người đều tuân thủ quy tắc trò chơi, đến lượt chủ tịch Lăng, chủ tịch Lăng xé một mảnh nhỏ từ miệng người khác, chuyển hướng sang Tô Tích Cầm, đã đến lượt cô.
Nhìn miệng chủ tịch Lăng dính nước bọt, cô chần chờ, nếu cô muốn xé được giấy, phải hôn chủ tịch Lăng, hơn nữa nụ hôn này là kiểu Pháp.
"Nhanh lên nào!" Có người thúc giục.
Trên mặt chủ tịch Lăng lộ ra nụ cười chờ mong lại hèn mọn, nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm, như thể đang chờ nụ hôn của cô vậy.
Tô Tích Cầm nhìn về phía Mạc Tây Cố, anh ta cũng đang nhìn về phía này, thế nhưng không có bất kỳ biểu tình gì.
"Nhanh lên!" Lại có người thúc giục, Tô Tích Cầm tiến thoái lưỡng nan, hoặc là hôn chủ tịch Lăng, hoặc là cởϊ qυầи áo.
Nhưng hai thứ này, cô đều không muốn.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng mở ra, ở cửa xuất hiện một người.
Tầm mắt mọi người lập tức bị tiếng động ở cửa thu hút, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc lộng lẫy ở cửa, tựa vào cửa, cúi đầu, trên tay cầm một đĩa hoa quả vàng, trên đó là đồ ăn nhẹ và một chai rượu.
Phòng khách yên tĩnh, đột nhiên, người đàn ông ngẩng đầu, nở một nụ cười tao nhã với mọi người: "Chủ tịch Lăng, thật là anh đấy à! Tôi vừa nghe nhân viên phục vụ nói anh ở phòng này nên đặc biệt tới tặng một chai Rafi năm 82 này.” Nói xong, anh ta lộ ra nụ cười sáng lạn.
Chủ tịch Lăng nháy mắt lộ ý cười, chỉ là miệng vẫn còn ngậm giấy, không thể không nuốt xuống.
"Cậu Lục đúng là khách sáo." Chủ tịch Lăng tươi cười, đưa tay về phía Lục Minh, nắm lấy.
Phải dừng trò chơi với mọi người, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy người tới chính là Lục Minh, tức giận tan biến, ông chủ Vận Đường đích thân tới tiếp đãi, vinh quang cỡ nào, hơn nữa còn tặng một bình Rafi, nên càng tươi cười nghênh đón, người kích động nhất thì phải kể đến Giang Mặc Vũ, đứng lên: "Thì ra là cậu Lục, may mắn được gặp.”
Lục Minh cũng cười với anh ta, nắm tay chủ tịch Lăng xong, anh ta đặt chiếc khay trên tay lên trên bàn thủy tinh, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Tô Tích Cầm.
Giờ phút này, Tô Tích Cầm đã được giải cứu, đang âm thầm thở dài một hơi, rũ mắt xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt thanh khiết của cô được bao phủ bởi một lớp ánh sáng hồng, trong sự yên lặng lại chứa thanh xuân, hoàn toàn không khớp với bầu không khí và hoàn cảnh náo nhiệt ồn ào ở đây.
Tô Tích Cầm cảm thấy mình nhìn chăm chú, cô nhấc mắt lập tức chạm phải ánh mắt đánh giá của Lục Minh, nhớ tới lần trước đi bàn hợp đồng với Quý Thanh Dương có gặp qua một lần, cũng là ở Vận Đường.
Thấy bị nhìn chăm chú, cô vẫn gật đầu với anh ta.
"Vị này không phải Tô tiểu thư sao? May mắn quá." Ánh mắt Lục Minh nhìn Tô Tích Cầm, đã duỗi tay về phía cô..