Trên cơ thể anh có một mùi hăng xen lẫn mùi thuốc lá, rất trong trẻo và dễ chịu, cô đã từng ngửi thấy mùi này rồi.
Đột nhiên, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ở trong ngực anh, có chút không được tự nhiên, cô xoay người.
"Trên người tôi có kim đâm phải cô à?" Đỉnh đầu truyền đến tiếng trách cứ trầm thấp lại có chút không kiên nhẫn.
Tô Tích Cầm dừng lại, từ từ ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bạch Diễn Sâm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt thâm sâu không thể dò xét của Bạch Diễn Sâm nhảy lên ánh lửa, ánh đèn lối đi chiếu vào khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô nhíu mi, cảm nhận được tư thế thân mật vô cùng của hai người, lập tức ngượng ngùng, cô nói.
"Anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.
" Giọng nói của cô hơi thấp, nhưng cô biết, với âm lượng này, Bạch Diễn Sâm nghe được.
Nhưng Bạch Diễn Sâm không thả cô xuống, tiếp tục đi về trước theo ý mình.
Đi tới cửa, Tô Tích Cầm nhìn thấy Lục Minh bên cạnh cửa, mặt lại ngượng ngùng, Lục Minh lại cười cười với cô, cô muốn bảo Bạch Diễn Sâm thả cô xuống, vì thế cô lại nâng mí mắt, đập vào mắt chính là chiếc cằm rắn chắc, đường nét phong độ của anh, những gì cô định nói cũng lại bị kẹt trong cổ họng.
Cô hiểu, loại người cường thế như anh, nếu không phải chuyện do anh quyết định thì rất khó có thể thay đổi.
Thôi vậy, cô cũng không muốn lãng phí lời nói, cứ yên lặng không nói vậy.
“Anh Tứ, anh đi thong thả nha!” Phía sau truyền đến giọng nói mừng rỡ của Lục Minh, Tô Tích Cầm càng cảm thấy xấu hổ, đột nhiên, cũng có vấn đề nhảy ra.
Tại sao anh lại ở đây?
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao anh lại ở đây?" Cô vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Vừa lúc đi qua.
" Bạch Diễn Sâm cũng không nhìn cô, thản nhiên trả lời một câu, nhưng giọng điệu có chút gay gắt, rõ ràng là đang tức giận, cô cau mày không hỏi thêm nữa.
Hai người vẫn im lặng đến bên cạnh xe của anh, anh mở cửa xe, đặt cô ở ghế lái phụ, sau đó đóng cửa lại, anh vòng qua ghế lái.
Xe khởi động, bầu không khí trong xe yên lặng khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng đảo ngược theo chiều xe chạy.
Tô Tích Cầm quay đầu nhìn người lái xe, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh căng thẳng, cứng rắn, đến nỗi xương gò má nhô cao, vẫn còn tức giận như cũ.
Tô Tích Cầm không rõ rõ rốt cuộc anh đang giận cái gì, cầm áo khoác khoác lên người, cúi đầu nói.
"Vừa rồi cảm ơn anh.
"
Anh đã cứu cô, về tình về lý, cô đều nên nói một tiếng cảm ơn mới đúng.
Bạch Diễn Sâm siết chặt tay lái quay đầu nhìn cô, ánh mắt không hề tức giận như biểu hiện trên gương mặt, mà sâu thẳm vô biên, có tia sáng dường như có tình cảm dịu dàng, Tô Tích Cầm bị nhìn như vậy mà tim đập thình thịch.
Cô không biết Bạch Diễn Sâm xảy ra vấn đề gì, đột nhiên ánh mắt nhìn cô như vậy, nên cô đành phải cúi đầu không nhìn anh.
"Tại sao cô lại ở trong căn phòng đó?"
Đối với vấn đề này, Tô Tích Cầm có chút khó có thể mở miệng, chẳng lẽ nói cô bị chồng mình bán cho người khác hay sao? Chuyện xấu hổ như vậy nói thế nào được, nhìn khung cảnh đường phố đang lùi xa bên ngoài cửa xe, cô hời hợt nói: "Đi ký hợp đồng.
"
“Dùng bản thân đổi hợp đồng?” Giọng của Bạch Diễn Sâm giống như đang đè nén cảm xúc gì đó.
Tô Tích Cầm nhất thời quay đầu nhìn Bạch Diễn Sâm, chỉ thấy trong mắt anh ẩn giấu ngọn lửa, loại lửa này gọi là lửa giận, cô xấu hổ cắn môi một cái, không nói gì cả.
"Tô Tích Cầm, cô nói coi cô làm như vậy nếu để cho thằng nhóc kia biết, có phải nó sẽ rất thất vọng về cô hay không.
”
Nhắc tới Mạc Cẩm Thiên, trái tim Tô Tích Cầm thắt chặt lại, may mà không có chuyện gì xảy ra, nếu không cô phải làm sao đối mặt với con trai đây?
Sắc mặt Bạch Diễn Sâm âm trầm, đôi môi mỏng lạnh lùng nói: "Trước mặt tôi không phải cô rất kiên trinh bất khuất sao? Hử?”
Lời nói của anh tựa như một con dao găm, cắm vào ngực cô, đau đớn tê tâm liệt phế, cay đắng, khó chịu, đồng loạt dâng lên trong lòng.
Cô khó chịu cắn cắn môi, trong mắt chua xót nổi lên hạt sương mỏng, không muốn để Bạch Diễn Sâm nhìn thấy bộ dạng của cô, vì vậy cô quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Một lúc lâu sau, cô mới thấp nói: "Không, tôi không muốn dùng bản thân đi trao đổi hợp đồng.
"
Nhìn cô như vậy, trong mắt Bạch Diễn Sâm dần dần ấm lên: "Sau này nhớ lâu chút, đừng để người ta bán mình hay là giúp người ta đếm tiền.
”
Giọng điệu của anh cứ như người chồng đang mắng cô vợ nhỏ của mình gây rắc rối, Tô Tích Cầm ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là sườn mặt của anh,cô chăm chú nhìn sườn mặt kiên nghị, trong lòng có cái gì đó quấn quanh, nhất thời không hiểu rõ ý của anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Đột nhiên, Bạch Diễn Sâm quay đầu, bắt gặp ánh mắt mê hoặc của cô, không khỏi nhíu mày.
Bạch Diễn Sâm nhìn thấy trong mắt cô có sự kỳ lạ, bàn tay đặt trên vô lăng nổi đầy gân xanh, sắc mặt còn đen hơn trước.
Tô Tích Cầm về sau không chịu nổi ánh mắt của anh, cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hít một hơi, trấn tĩnh lại, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía trước mặt Bạch Diễn Sâm.
"Cho nên nói, thật sự rất cảm ơn anh.
"
Giọng điệu đầy sự khác sáo và xa cách, nhưng chính sự khách sáo như vậy đã khiến Bạch Diễn Sâm đạp phanh gấp.
"Kít" một tiếng, xe đột nhiên dừng lại.
Tô Tích Cầm không hề phòng bị, theo quán tính của chiếc xe, cô nghiêng về phía trước, trán đụng vào đầu xe.
"A", cô che trán, kêu một tiếng.
Cô không rõ vì sao Bạch Diễn Sâm lại đột nhiên dừng xe, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt anh tối sầm nhìn chằm chằm cô, Tô Tích Cầm không rõ tối nay anh xảy ra chuyện gì? Ôm trán, trong cặp mắt trong trẻo chứa đầy sự nghi hoặc.
Tính tình Bạch Diễn Sâm luôn khó đoán theo quan điểm của cô, không chỉ tính tình đa nghi, thậm chí lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ là anh đang giận cái gì đây? Có phải vì những gì cô vừa nói? Hai người vốn không quen biết, nói lời cảm ơn là chuyện nên làm mà!
Hay là anh cho rằng, bởi vì anh đã cứu cô nên cô nên kéo gần khoảng cách với anh, xem ra quả nhiên không dễ gì nhận được sự ưu ái của người khác.
Bạch Diễn Sâm nhìn gương mặt thanh tú của Tô Tích Cầm, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, trong người có chút xao động khó có thể đè nén, ánh mắt trở nên sâu như biển.
Nhìn ánh mắt Bạch Diễn Sâm dần dần biến đổi, tim Tô Tích Cầm đập mạnh, cô hiểu được ánh ánh mắt như vậy đại biểu cho cái gì?
Đang lúc bốn mắt nhìn nhau, trùng hợp ngẫu nhiên, một tiếng chuông quen thuộc vang lên từ chiếc túi trên tay cô làm dời đi sự bối rối của cô.
Cô thuận thế cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy số trên màn hình, cô quay đầu về phía cửa sổ xe.
"Alo, Đường Tịch.
"
"Tô Tô, mấy giờ cậu về?" Điện thoại truyền đến giọng nói của Trình Đường Tịch.
"Mình đang chuẩn bị về rồi.
"
Cô hiểu được Trình Đường Tịch lo lắng.
Từ sau khi kết hôn, Mạc Tây Cố chưa từng dẫn cô tham dự bất cứ nơi nào, chứ đừng nói là mời cô tham dự xã giao, cho nên anh ta đột nhiên mời, người thông minh là có thể hiểu trong đó có một phần công lợi.
“Vậy thì tốt, mình còn lo cho cậu đây?”
"Mình ổn mà có gì đâu chứ? Bây giờ đang trên đường trở về, đừng chờ mình, nghỉ ngơi sớm đi!”
Tô Tích Cầm giả bộ mang giọng điệu thoải mái.
"Mí mắt của mình giờ đang dính chặt vào nhau rồi nè, nếu không phải con trai cậu vẫn ngồi trong phòng khách chờ cậu, mình đã sớm đi hẹn với Chu Công rồi.
"
Đường Tịch mang giọng điệu bất lực.
“Cẩm Thiên vẫn chưa ngủ à?” Tô Tích Cầm nghe thấy con trai vẫn chưa ngủ, âm giọng đột nhiên tăng cao.
Điều này cũng thu hút sự chú ý của Bạch Diễn Sâm.
Sau khi nói xong, Tô Tích Cầm mới nhận ra sự kích động của mình, cô hơi nghiêng đầu, hơi quét qua bên kia, phát hiện ánh mắt Bạch Diễn Sâm đang dừng trên người cô, thế là cô đành phải nghiêng người, để đưa lưng về phía anh.
.