Tô Tích Cầm đi vào sân trường, túi sữa nhỏ đeo cặp xếp hàng trong hàng đội, đầu nấm có chút lộn xộn, khuôn mặt tròn trắng nõn lộ ra chút ửng hồng, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm cổng trường.
"Mạc Cẩm Thiên, mẹ con đến đón con rồi kìa.
" Giáo viên nói to với túi sữa nhỏ trong hàng.
Mạc Cẩm Thiên vui vẻ di chuyển cơ thể bé nhỏ rời khỏi hàng, thong dong đi tới trước mặt cô: "Hôm nay mẹ tới coi như đúng giờ.
"
Tô Tích Cầm cười, lúc này, giáo viên nói: "Mẹ Cẩm Thiên, cuộc thi vẽ tranh mừng ngày quốc tế thiếu nhi Cẩm Thiên đoạt giải nhất tổ nam, phải thưởng thật lớn cho Cẩm Thiên đó nha.
"
"Vất vả cho cô giáo rồi.
" Tô Tích Cầm cười cảm ơn, bởi vì các phụ huynh khác đều nhao nhao đến đón con, giáo viên cũng không có thời gian dư thừa để tán gẫu với Tô Tích Cầm nên cô liền dẫn túi sữa nhỏ đi ra khỏi trường.
Sau khi đi ra khỏi sân trường, Tô Tích Cầm cúi đầu nhìn con trai mình với ánh mắt tràn đầy tự hào.
Mạc Cẩm Thiên mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, có chút chịu không nổi biểu cảm của mẹ mình, lẩm bẩm: "Những bức tranh này rất đơn giản có được không, con chỉ tùy tiện vẽ thôi.
"
Tay cô chạm vào đầu cậu, trêu ghẹo: "Con muốn nói với mẹ là con quá thông minh?"
"Con vốn rất thông minh, OK.
" Mạc Cẩm Thiên bĩu môi hờ hững, hai cái chân nhỏ cũn cỡn bước nhanh hơn cô, cái cặp sách nhỏ màu trắng sữa in hình Hồ ba* mới nhấp nhoáng rơi vào trong mắt Tô Tích Cầm, quét sạch những buồn bực trong lòng cô.
(*) Hồ Ba: Ai muốn biết nó trông như thế nào thì xem phim "truy lùng quái yêu" nha, một con yêu củ cải đáng yêu lắm đó.
"Tô Tô, xe của mẹ đâu?" Túi sữa nhỏ nhìn trái nhìn phải nhưng không nhìn thấy xe của Tô Tích Cầm.
"Xe bị hỏng, mẹ mang đi sửa chữa rồi, hôm nay chúng ta bắt taxi về.
"
Túi sữa nhỏ dừng chân, xoay người nhìn Tô Tích Cầm, tròng mắt đen láy đảo quanh, rồi nói: "Lâu rồi mẹ không đi bộ với con, chúng ta đi bộ về là được rồi, coi như là mẹ bồi thường cho con.
"
Tô Tích Linh nhìn đôi lông mày nhỏ nhướng lên kia, trong lòng tựa như bị một dòng suối mát chảy qua, hiểu con không ai bằng mẹ, trong lòng túi sữa nhỏ suy nghĩ cái gì, cô làm sao lại không biết, đơn giản là muốn giúp cô tiết kiệm tiền mà thôi.
"Nhưng trời nắng lắm, chờ buổi tối, rồi mẹ đi dạo cùng con sau nhé?" Cô dùng giọng điệu thương lượng.
"Vỉa hè có bóng cây mà, rất mát, chắc không phải mẹ sợ đi bộ đấy chứ!" Túi sữa nhỏ liếc mắt cô đảo một cái rồi xoay người, đôi chân cũn cỡn tự mình bước về phía trước.
Tô Tích Cầm biết tính tình của con trai, nếu mà đã hạ quyết tâm thì có chín con trâu cũng không kéo về được, nên đành chịu vậy, nhìn chiếc cặp sách Hồ ba lắc lư, cô cất bước đi theo.
Màn đêm đổ xuống như chiếc băng đen, đêm ở thành phố S, ánh sáng rực rỡ như ban ngày.
Trong căn hộ của Tô Tích Cầm, cậu nhóc kia đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình không chớp mắt.
Tô Tích Cầm thì ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, sau đó một tiếng hô truyền đến từ cửa phòng bếp.
"Rửa tay ăn cơm nào.
"
Cậu nhóc trên sô pha cũng không có nhúc nhích, Đường Tịch Tịch ngồi ở một bên ghé mắt nhìn qua.
"Túi sữa nhỏ, nghe thấy lời Tô Tô nhà con chưa vậy?"
Mạc Cẩm Thiên liếc mắt nhìn qua: "Dì Tịch Tịch, dì nghe thấy thì phải dẫn đầu đi trước chứ!"
Đường Tịch Tịch trợn trắng mắt, được thôi, cô ấy lớn tuổi hơn, lấy đầu làm gương vậy! Nhìn Đường Tịch Tịch đi về phía phòng bếp, Mạc Cẩm Thiên mới trượt xuống khỏi ghế sô pha, đi rửa tay ăn cơm.
* * *
Trên bàn ăn tối, Đường Tịch ăn một miếng cá luộc, đưa tay bấm like khen ngợi Tô Tích Cầm.
"Tô Tô, sau này có cậu ở đây, ngày nào mình cũng có thể ăn được món ăn ngon rồi.
"
"Dì Tịch Tịch, dì phải trả tiền công cho Tô Tô đó!" Cậu bạn nhỏ Mạc Cẩm Thiên ăn bánh thịt rau mai, giọng nói bé cưng tiếp lời.
Động tác gắp thức ăn của Đường Tịch trong nháy mắt dừng lại, tầm mắt dừng lại trên gương mặt trắng mịn: "Túi sữa nhỏ, chúng ta là quan hệ gì chứ, nói chuyện tiền nong làm tổn thương tình cảm.
"
"Lời này cũng có chút đạo lý, vậy điện thoại di động mới mua của dì cho con mượn dùng hai ngày đi!" Mạc Cẩm Thiên nhét cơm phồng cả miệng lên, lúc nói chuyện còn phun ra hạt cơm.
Tô Tích Cầm nhìn hành động của con trai, rút khăn giấy ra, lau hạt cơm cậu phun ra còn dính trên khóe miệng, nói: "Nuốt cơm đã rồi hẵng nói.
"
Đường Tịch nghẹn họng, trong lòng than "ya!" IQ này hẳn là phải tới 108 rồi ấy chứ! Bố của thằng bé rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?.