"Tôi không biết đâu, tất cả đều là lỗi của chị đấy Nhược Khê"
Minh Nguyệt dãy đành đạch ăn vạ bố mẹ trước hôn lễ của chính mình.
Bố mẹ đều đến ôm Minh Nguyệt vào lòng mà dỗ dành như trẻ con dù cô đã 23 tuổi đầu
"Được rồi con yêu, chúng ta sẽ không kết hôn nữa, tất cả đều là lỗi của thứ ngoài dã thú kia, mày nghe thấy gì chưa hả ?!"
Bà ta đang nhẹ nhàng âu yếm nhưng khi nhìn thấy Đỗ Nhược Khê đứng lủi thủi ở góc lại trở mặt gắt gỏng.
Ánh mắt cô thẫn thờ và tối sầm như thể câu chuyện này đã xảy ra thường xuyên trong căn nhà này.
Minh Nguyệt nhìn Nhược Khê bằng ánh mắt khinh bỉ mà cười nhếch
Nhược Khê hai tay nắm chặt rồi lấy hết gan dạ ngẩng đầu lên một chút mà nói
"Nhưng mà..chú rể con còn chưa được thấy mặt thì làm sao mà cưới được, con làm sao có thể lúc nào cũng phải nhận lỗi của em và giải quyết hộ mãi được"
*Bốp*
Một cái tát vang trời được giáng xuống mặt của Nhược Khê như sấm chớp đánh xuống.
Một bên mặt cô đỏ và sưng húp lên, nó rất đau nhưng nếu Nhược Khê kêu đau thì sẽ bị đánh dã man hơn nữa.
Từ trước tới giờ cái tát chính là hình phạt nhẹ nhất đối với cô.
Mà người đã tát Nhược Khê chính là bố ruột thịt của cô
"Câm miệng vào đi, như thế thì đã sao, mày không thấy em gái mày đang khóc đó à nhãi ranh, mau mặc váy cưới vào và ra đó cưới thay em gái mày đi"
"Dạ vâng, con sẽ làm"
Thế là Nhược Khê phải miễn cưỡng mặc chiếc váy cưới đồ sộ và mắc tiền do Minh Nguyệt chọn nhưng lại không mặc.
Vết sưng đỏ thì được che giấu dưới lớp phấn trang điểm, cả quầng thâm mệt mỏi cũng được nó nguỵ trang
Cuối cùng Nhược Khê cố gắng mỉm cười đi trên thảm đỏ hôn lễ linh đình nhất.
Từ xa có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên của chú rể và còn dấu hỏi chấm đặt rất nhiều trên đầu tất cả các vị khách bởi họ đã nghĩ cô dâu phải là Minh Nguyệt chứ không phải Nhược Khê
Chú rể trong hôn lễ này chính là một tổng tài nổi tiếng máu lạnh tên Dạ Minh Triết.
Cũng chính vì bản tính đó nên anh cũng chẳng có mảnh tình vắt vai nào cả.
Minh Triết còn là chủ tịch của chuỗi tập đoàn lừng lẩy và đồ sộ rải rác khắp đất nước Trung Quốc này
"Tại sao ?" - Minh Triết trợn mắt giận dữ
"Tôi sẽ giải thích mọi chuyện, mong anh bỏ qua"
Nhược Khê cúi gầm mặt thì thầm.
Lí do Minh Triết giận dữ như vậy là vì nhà họ Đỗ và nhà họ Dạ đã có hợp đồng làm ăn với nhau nên mới diễn ra đám cưới này, Minh Triết đời nào lại chấp nhận dễ dàng cười một cô gái ngờ nghệch như Minh Nguyệt chứ
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Nhược mới 5 tuổi.
Người mẹ quá cố của cô đã qua đời trong một vụ cháy biệt thư, mẹ cô đã bị người nào đó trói hai tay hai chân và nhốt vào căn phòng bị khoá chặt, khi ngọn lửa bùng lên thì không thể chạy trốn mà đã chết cháy bên trong.
Cảnh sát sau cuộc điều tra đã kết luận đây là vụ giết người nhưng chỉ vài tháng điều tra mà không có manh mối gì nên vụ án không có lời giải
Kể từ ngày hôm đó cơn ác mộng của Nhược Khê đã bắt đầu.
Bố cô đã lấy vợ mới, bà ta trước kia đã có mối quan hệ bất chính với bố của Nhược Khê từ lâu rồi.
Không lâu sau bà ta đã hạ sinh được một cô em gái kém Nhược Khê 5 tuổi
Con bé khi còn bé xíu thì đã được mọi người cưng như trứng, hứng như hoa, coi đó như một báu vật vô giá mà ông trời ban tặng.
Khi lớn lên thì bố mẹ càng chiều Minh Nguyệt hơn bất cứ điều gì, dù nó có là điều vô lí thế nào
Có lần vào một bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi của Minh Nguyệt, con bé đã làm đổ ly rượu đỏ để trên bàn vào quần áo của khách.
Bố mẹ không hề trách cứ gì, ôn Minh Nguyệt vỗ về sau đó tát Nhược Khê một cái và bắt cô phải tự nhận đó là lỗi của mình mà xin lỗi khách
Tất cả mọi người đều hoảng hốt vô cùng vì rõ ràng người làm sai chính là Minh Nguyệt nhưng bọn họ lại bắt cô phải xin lỗi thay con bé ngang ngược kia
Họ xem Nhược Khê như một vật thí nghiệm để áp dụng lên em gái.
Nếu cô bị sốt cao đến mức thể trạng từ đó của Nhược Khê rất yếu thì khi mà Minh Nguyệt chỉ ho vài cái họ đã tức tốc đưa vào viện kiểm tra
Sự thiên vị đang dần tẩy não hai con người kia.
Họ sẵn sàng vung tiền mua những đồ đắt tiền và cao cấp miễn là con bé vui.
Sự thiên vị lớn đến mức cô bé Nhược Khê non choẹt năm xưa phải biết tự lập.
Dần dần Minh Nguyệt đã chiếm hết tất cả sự yêu thương, quan tâm của tất cả mọi người bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ như ngọc trai đó.
Nhiều lúc Nhược Khê còn có ý định muốn phá huỷ đôi mắt đấy sự mê hoặc đó của Minh Nguyệt bằng cái kéo thủ công sắc nhọn trong tay
Nhưng lí trí đã kịp thời ngăn cô lại trong tích tắc.
Minh Nguyệt đã cướp hết tất cả, tất cả mọi thứ của cô.
Khi đã trưởng thành Nhược Khê luôn khắc ghi trong tâm trí ngọn lửa hận thù đã nung nấu bấy lâu.