Bà Xã Em Là Duy Nhất


Những ngày tiếp theo, Nhược Khê và Dạ Minh Triết có vẻ không còn khoảng cách mấy và dần được kéo gần lại nhau hơn một cách kì diệu.

Dù thế nhưng Dạ Minh Triết vẫn không thể nào ngừng nói bằng giọng khó ưa vốn có của mình nhưng may sao vẫn có Chấn Kiệt bịt miệng kịp thời và giải vây với thái độ như chưa có gì
Và Nhược Khê đã lấy lại được giọng nói trong trẻo của mình, cổ họng đã bình phục
"Một bữa tiệc chúc mừng sao ?" - Nhược Khê ngơ ngác
"Đúng vậy, vì con gái trưởng của nhà họ Diệp mới lên chức chủ tịch và đồng thời thừa kế gia tài của bố mẹ nên hầu như ai trong giới thượng lưu của kinh doanh này đều được mời, chúng ta là vợ chồng nhưng trên danh nghĩa giấy tờ và tốt nhất không để ai biết cả ngoài hai nhà Đỗ và Dạ, tôi muốn em diễn vài vở kịch nhỏ để chuyện này không bị lộ tẩy và nghi ngờ, được chứ ?" - Dạ Minh Triết vừa nghiêm túc vừa khoanh tay nói nhưng khi đến câu cuối thì lại ngẩng đầu cười hiền từ với Nhược Khê
"Có lẽ là được thôi, tôi sẽ cố"
Tuy nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô.

Hồi nãy Dạ Minh Triết có nói tất cả các người trong giới thượng lưu của kinh doanh đều được mời tới vậy không lẽ nhà họ Đỗ cũng sẽ có mặt trong buổi tiệc đó sao.

Chỉ là thoáng qua hệt như cone gió thoảng vậy mà tất cả các cảm xúc sợ hãi đều dồn hết vào tâm trí và truyền đi khắp nơi trong cơ thể.

Khó khăn lắm mới có cớ tránh mặt vậy mà vẫn phải gặp trong bữa tiệc, nó là một cơn ác mộng dai dẳng, cứ như sẽ chẳng bao giờ kết thúc vậy
"Còn về Nhạc Lâm Phong, anh tạm thời không cần làm vệ sĩ thân cận tối mai cho Nhược Khê nữa nên chỉ cần hộ tống đến cửa là được"
"Tôi đã hiểu rồi" - Lâm Phong kính cần cúi đầu
..
"Đừng làm ta thất vọng, hãy làm cho thật kĩ và đừng có mắc sai lầm không thì cái tiếng tăm sát thủ kia cũng chẳng còn đâu"
"Tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ không làm ông thất vọng nữa đâu vì kế hoạch lần này tôi đã chau chuốt nó cẩn thận rồi" - Lý Thương Thư trang nghiêm quỳ gối nhận lệnh
...
Vào chiều tà hôm đó Nhược Khê vì để chuẩn bị cho bữa tiệc chào mừng nên cô được xúng xính một bộ váy dự tiệc giản đơn nhưng cũng sang trọng.

Chiếc váy ôm sát người khoe thân hình mĩ miều của Nhược Khê, chiếc váy màu be còn đính thêm một bông hoa hồng ở phần hông trông cực kì tuyệt đẹp.

Dù có được váy đắt đỏ và sang trọng thì sắc thái mặt của Nhược Khê chẳng thể vui nổi bởi cô sắp phải gặp nhà họ Đỗ
"Sắp đến nơi rồi, phải diễn cho cẩn thận vào đấy Nhược Khê" - Dạ Minh Triết chìa tay ra như ngỏ ý nắm tay
"Ừm, tôi biết rồi" - Nhược Khê cũng đáp lại bằng việc nắm tay Dạ Minh Triết
Chiếc xe ô tô màu đen dừng trước một ngôi nhà rộng thênh thang như một toà lâu đài tráng lệ, nó thậm chí còn to lớn hơn cả căn biệt thư mà Nhược Khê luôn nghĩ nó là toà lâu đài lớn nhất của Dạ Minh Triết.

Dù trong đêm tối nhưng toà lâu đài vẫn sáng chói nhờ những chiếc đèn trắng bên trong toả ra, nhìn thật tráng lệ.

Nhược Khê tròn xoe mắt
"Dạ thiếu gia và Dạ phu nhân đã đến rồi sao, thật vinh hạnh cho tôi vì được gặp hai vị, mấy nay nghe tin Dạ thiếu gia kết hôn làm tôi sững sờ thật đấy, tôi cũng ao ước được gặp Dạ phu nhân một lần để xem là người như thế nào mà có thể khiến Dạ thiếu gia để vào mắt, hoá ra lại là một người xinh đẹp tuyệt trân như vậy"
Người tiếp đón đon đả hai người là Diệp Chu Minh - Diệp phu nhân.

Bà dù đã ngoài 50 tuổi nhưng vẫn có thể mặc những chiếc váy bó sát người như giới trẻ và tuyệt hơn là gương mặt không hề có dấu hiệu phai mờ nhan săc chút nào
"Xin tự giới thiệu tôi là Diệp Chu Minh, phu nhân của nhà họ Diệp và còn đây là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay là con gái trưởng của tôi tên Diệp Linh Lan" - Diệp phu nhân tay cầm ly rượu vui vẻ giối thiệu
"Xin chào tôi là Diệp Linh Lan, rất hân hạnh đươc gặp Dạ phu nhân và Dạ thiếu gia"
Một cô gái chạc tuổi Nhược Khê cúi đầu chào hỏi mà Nhược Khê cứ ngỡ bản thân đang gặp gỡ một mỹ nhân đẹp tuyệt trần.

Mái tóc bạch kim dài xoăn nhẹ mượt mà hệt như lông vũ mềm, đôi mắt thuần khiết chứa đựng cả một ánh sáng vàng chói lấp lánh.

Bộ váy đuôi cá ôm sát người màu trắng tinh khiết còn đính thêm vô số hạt lấp lánh
"Dạ Minh Triết, hân hạnh khi được gặp" - Dạ Minh Triết trưng ra bộ mặt lạnh lùng và gần như chẳng thay đổi cái gì cả
"Rất hân hạnh, tôi là Đỗ Nhược Khê, thật vui khi được biết cô" - Nhược Khê kính cần cúi đầu
Đột nhiên sắc thái mặt của Diệp phu nhân và Diệp Linh Lan có chút ngạc nhiên.

Diệp Linh Lan liền cười cười thân thiện
"Aha, Dạ phu nhân, chính chúng tôi mới phải là người kính cần như vậy, Dạ phu nhân có vẻ thật tốt tính".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui