Nghe Chấn Kiệt nói như vậy Dạ minh Triết cảm thấy ấm lòng như được sưởi ấm Anh chầm chậm đưa bàn tay đang hơi run rẩy để chạm vào mái tóc thơm lừng nhẹ nhàng của Nhược Khê đnag suy giấc.
Thứ cảm xúc ấy anh chưa từng
trải qua, nó hệt như một sự mới lạ với Dạ Minh Triết nhưng dù vậy thì anh cũng rất thích nó và sẽ trân trọng nó
4
Bỗng nhiên Dạ Minh Triết buộc miệng hỏi Chấn Kiệt một câu trong vô thức
"Cảm giác lo sợ cho sự an toàn của một người, muốn được bảo vệ, che chở cho họ, cảm thấy ấm lòng dù đó là hành động nhỏ, nó là cảm xúc gì vậy ? Anh không hiểu, em biết nó là gì không Chấn Kiệt ?"
Cậu em trai dù cùng cha khác mẹ, thành quả sau cuộc tái hôn của cha Dạ Minh Triết sau khi mẹ anh mất chưa đầy 2 tháng.
Trong lòng nhức nhối bấy lâu nhưng cuối cùng đành chấp nhận vì hạnh phúc của cha mình.
Chấn Kiệt cũng chẳng có lỗi nên không hà cớ gì mà thù hận vô lí.
Chấn Kiệt cũng rất thân thiết với anh, mặc cho miệng người vẫn hay trêu rằng thiên thần đi đôi với ác quỷ, cậu là người có tính cách vô cùng lạc quan, vui vẻ và hoà đồng, đôi khi lại ngốc đến buồn cười
Chấn Kiệt tùe trước tới giờ vốn là người mà Dạ Minh Triết chẳng nỡ quát tháo hay cáu gắt như với người khác
Chấn Kiệt nghe xong câu hỏi hai tay cầm chiếc chăn cũng ngây người một lúc.
Cậu cũng chẳng biết tại sao anh mình lại đặt ra câu hỏi như vậy nữa nhưng chỉ đành hỏi lại một câu:
"Có phải chị ấy rất giống mẹ của anh không ?"
Cậu vừa lấy chăn đắp lên người Nhược Khê vừa nói bằng gương mặt khả ái của mình.
Dạ Minh Triết chỉ biết lặng im với khoảng không.
Chấn Kiệt mặt nghiêm túc
"Em công nhận chị ấy rất giống thế nhưng đừng nhầm lẫn giữa việc yêu và thay thế, sự nhầm lẫn như vậy sẽ gây tổn thương không ít đâu, còn về câu hỏi anh vừa nói thì tự bản thân anh khám phá sẽ tốt hơn đấy, em chỉ nói qua loa vậy thôi"
Thay thế ư ? Liệu lời nói của Chấn Kiệt có thực sự đúng với thái độ sững sờ của Dạ Minh Triết.
Anh chưa từng nghĩ sẽ lấy một người khác để thế cho hình bóng của người quá khứ mà anh từng rất trân quý.
Có lẽ Dạ Minh Triết sẽ cần một thời gianđể xác minh lại tất cả
Chấn Kiệt cũng bầu bạn với khoảng không lặng thinh của phòng bệnh.
Cậu tình nguyện đưa Nhược Khê trở về phòng bệnh của cô để nghỉ ngơi chứ không dám làm phiền Dạ Minh Triết quá lâu ddeer mặc anh với nỗi suy tư bủa vây
Sau vài tuần hồi phục sức khoẻ Dạ Minh Triết và Nhược Khê đều đã có lại sức khoẻ tươi tắn.
Thế nhưng cơn bão lớn cho một chuỗi sự kiện lại sắp sửa lao đến như phi nước đại
Vào một ngày một cuộc gọi bất chợt dành cho Nhược Khê.
Khoảnh khắc cô vừa nhấc máy đã vang lên chất giọng yểu điệu và pha thêm chút chua chát của một người con gái mà cô từng ôm hận muốn giết chết
"Chị Nhược Khê, chị có thể về nhà một chuyến được không ? Cả nhà đều có chuyện quan trọng cần bàn với chị"
"Có gì thì nói qua điện thoại luôn đi" - Nhược Khê cứng rắn, tay nắm chặt chiếc váy thướt tha đang khoác lên mình
NOVEL
TOON
"Không được, chuyện này nhất định phải gặp trực tiếp, chị mau về nhà đi, cả nhà sẽ chào đón chị nồng nhiệt lắm đấy và cũng đừng quên chỉ đến một mình vì cả nhà chỉ muốn gặp chị thôi"
Đầu dây bên này chưa kịp lên tiếng phản bác thì ben kia đã cúp máy kêu "tút tút" kéo dài.
Cơn ác mộng bám dai như đỉa gọi tên nhà họ Đỗ, tại sao lại chưa tỉnh mộng chứ, nó sẽ dai dẳng đến bao giờ đây.
Nhược Khê cùng hàng ngàn sự lo lănvs trong đầu, không ngừng thấp thỏm nỗi lo sợ âm ỉ
"Thưa phu nhân, đã có chuyện gì sao ạ ?" - Quản gia Lý lại gần do hỏi khi thấy sắc mặt tái nhợt của Nhược Khê
Cô nhìn lại bản thân rồi cố chỉnh lại sắc thái mặt tươi lên một chút rồi dặn dò
"Tôi không sao, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe nha, tôi có việc quan trọng nhưng mà giữ bí mật giúp tôi, được không ?"
"Tôi đã hiểu rồi thưa phu nhân" - Quản gia Lý kính cần
Rất nhanh chiếc xe đã được chuẩn bị như ngay lập tức.
Nhược Khê trang trọng bước lên chiếc xe sẵn sàng mặt đối mặt với thứ đáng sợ lớn nhất của cuộc đời, một thứ gây ám ảnh mà dường như vĩnh viễn cũng chẳng thể gạt bỏ.
Liệu thứ chờ đợi cô là gì ? Một cái tát điếng người ? Một xô nước lạnh dội thẳng vào mặt ? Hay là một trận đòn roi như thừa sống thiếu chết ? Tất cả đều là những thứ có thể xảy ra hoặc thậm chí là lớn hơn vậy
Bản tính nhà họ Đỗ cô là người hiểu rõ nhất vì sống chung với họ suốt 23 năm trời thì còn thứ gì xa lai nữa không ?
Chiếc xe ô tô màu đen dừng trước căn biệt thự mà cô coi nó trong mắt mình là địa ngục trần gian.
Từng bước đi nặng nề, chiếc giày cao gót hễ khi tiến lên phía trước một bước là một chút hơi thở của Nhược Khê lại rút cạn.
Không lẽ sẽ lại im lặng chụy đựng như quá khứ đã từng làm để rồi nhận lại là một khoảng kí ức ám ảnh.