Lý Giai Kỳ bị Trầm Đại Ma Vương kéo đi cả một đường dài sau đó dừng lại trước một cánh cửa phòng ở tầng ba.
Làm việc ở nhóm một được một tháng cho nên Lý Giai Kỳ không thể không biết đây chính là phòng của anh ta.
Đại thúc...anh kéo tôi đến đây làm gì? Cô ngập ngừng hỏi, cái giọng lí nha lí nhí khác hẳn giọng điệu mỉa mai khi nãy.
Anh không trả lời cô, mở cửa phòng rồi kéo cô vào trong.
Từ giờ cô không được rời khỏi tầm mắt của tôi.
Anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi làm Lý Giai Kỳ cứ nghệt ra không hiểu mô tê gì.
Anh nói gì cơ?
Anh xoay người lại, vóc dáng cao lớn ngược ánh sáng làm cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, có cảm giác anh chính là Đại Ma Vương hắc ám.
Tôi không có thói quen lặp lại lời nói.
Nhìn vẻ mặt ngờ nghệch không hiểu gì của cô làm anh thấy chút hư vinh trong lòng.
Anh xoay người định bước rồi lại dừng lại: Trầm Thiên Phong, tôi và cô không có quan hệ huyết thống cho nên đừng gọi tôi Đại thúc.
Hả?
Anh không nói gì thêm cứ thế bước về phía sô pha phía trong để mặc Lý Giai Kỳ vẫn đang căng não tiêu hoá hai câu nói của anh.
Vận dụng hết các nơron thần kinh, suy tư logic cuối cùng Lý Giai Kỳ cũng hiểu hết được lời của anh.
Điều đầu tiên đại khái là từ giờ cô luôn phải trong phạm vi anh ta có thể thấy, tuy không nói nhưng cô biết nếu không xuất hiện trong tầm mắt anh ta thì hậu quả sẽ khó lường.
Hai lần chạm mặt không mấy thân thiện là một bằng chứng hùng hồn.
Điều thứ hai chính là anh ta đang tự giới thiệu tên của mình dù là cách giới thiệu không mấy uyển chuyển cho lắm đồng thời cũng cảnh cáo cô không được gọi anh ta là Đại thúc.
Từ sau lần gặp mặt trước cửa phòng họp, Lý Giai Kỳ vẫn quen miệng gọi Trầm Thiên Phong là Đại thúc.
Sau này cô đã cố gắng sửa nhưng nhiều khi vẫn lỡ miệng gọi.
Trầm Thiên Phong không nói gì chỉ âm trầm ngồi trên sô pha làm Lý Giai Kỳ cũng không biết phải làm gì.
Phòng ngủ của anh thiết kế phòng kép, bên ngoài có để bộ sô pha màu xám bên trong là giường ngủ.
Căn phòng được bài trí với tông màu xám trầm ổn, rèm cửa cùng tông khiến căn phòng có phần lạnh lùng như chính chủ nhân của nó.
Vẫn theo phong cách tân cổ điển điển hình của Hải Thiên Đế Cung nhưng căn phòng này đã được đơn giản hoá rất nhiều.
Ngoại trừ chiếc đèn chùm bằng pha lê treo trên trần nhà và những tấm thảm len dệt thủ công dưới sàn còn phảng phất mang theo phong cách tân cổ điển thì căn phòng giống phong cách hiện đại hơn.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không được hay cho lắm, dù cho Trầm Thiên Phong đã có Đàm Minh Viễn và chắc chắn không thèm để ý đến mình thì cô cũng không thể ngăn được cảm giác sợ hãi trong lòng.
Cạch!
Lý Giai Kỳ cố gắng mở cánh cửa nhưng dùng cách nào cũng không thể mở nổi.
Không cần phí sức, không có tôi cho phép thì không ai có thể mở được cánh cửa đó.
Lý Giai Kỳ hết cách, vậy là đêm nay cô phải ngủ ở đây cùng với Đại Ma Vương, nghĩ đến là thấy da gà nổi lên rồi.
Phòng ngủ này không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ, những thứ cần có đều đủ cả.
Nhìn khắp căn phòng một lượt ngoài chiếc giường thì cũng chỉ có sô pha và ghế quý phi là có thể ngủ nhưng Lý Giai Kỳ còn ngần ngại không dám.
Cô biết đồ dùng trong Hải Thiên Đế Cung đều là hàng cao cấp đặt làm riêng cho nên chỉ cần xảy ra chút xíu hư hỏng cũng tổn thất không nhỏ.
Nợ nần ngập đầu như cô thật không dám ngoài ý muốn làm hỏng cái gì nữa.
Thảm trải sàn là hàng dệt tay thủ công cao cấp, sờ vào cảm giác rất tốt.
Lý Giai Kỳ quyết định cuộn ổ trên sàn nhà vì dù sao hệ thống sưởi trong Đế Cung rất cao cấp.
Ngày mai sẽ có người chuẩn bị giường ngủ cho cô, hôm nay cho cô được phép ngủ trên sô pha.
Có thể dùng nhà vệ sinh....!Trầm Thiên Phong nhàn nhạt nói nhưng chợt nhận ra không có người đáp lại, lúc này anh mới nhìn về phía cửa.
Cửa vẫn khoá cho nên Lý Giai Kỳ không thể ra ngoài, anh đứng dậy bước về phía cửa.
Là người trải qua không ít phong ba bão táp nhưng lúc này Trầm Thiên Phong cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Mặt anh từ kinh ngạc nhanh chóng thu hồi cảm xúc tiếp tục trưng ra bộ mặt liệt nhuộm chút màu đít nồi.
Cái người đáng lẽ ra phải nghe và đáp lời anh giờ đang nằm nghiêng người ngủ ngon lành dưới sàn nhà.
Lý Giai Kỳ do mệt mỏi cả một ngày lại gặp được tấm thảm êm ái, không khí ấm áp trong phòng nên không thể giữ được mí mắt trực tiếp gặp Chu Công.
Cô thậm chí còn chưa lau khô hết tóc, giỏ đựng đồ thay vẫn để ngay bên cạnh không thu gọn vào.
Lần đầu tiên sau hơn ba mươi năm cuộc đời, Trầm Thiên Phong bị người khác ngó lơ.
Lúc này anh chỉ muốn dựng Lý Giai Kỳ dậy rồi băm vằm cô ta làm thịt vụn, thật may chút lý trí sót lại đã ngăn cản anh động thủ.
Khuôn mặt âm trầm trở lại, càng nhìn Lý Giai Kỳ thì mặt của anh càng đen lại, màu sắc khuôn mặt với bộ râu rậm rạp sắp không phân biệt được nữa.
Để tránh lúc tức giận bóp chết Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong dứt khoát không để ý cô nữa lên giường đi ngủ.
Cả tháng vất vả mệt mỏi lại náo loạn với Lý Giai Kỳ cho nên không bao lâu Trầm Thiên Phong cũng làm bạn với Chu Công.
Thời tiết hôm nay không tệ, trời quang đãng có chút se se lạnh.
Bước vào đầu đông nên mặt trời dường như lười biếng hơn, cả ngày núp mình trong đám mây không chịu ló dạng ra ngoài.
Đồng hồ sinh lý của Lý Giai Kỳ trước giờ rất chuẩn, đúng sáu giờ sáng cô tỉnh dậy.
Não bộ nhanh chóng hoạt động, cô nhớ lại việc xảy ra đêm qua liền vội vàng bật người dậy.
Nhìn lại toàn thân một lượt thấy quần áo còn nguyên vẹn Lý Giai Kỳ thở phào một hơi, xem ra Đại Ma Vương đúng là không để cô vào mắt.
Lúc này trong lòng Lý Giai Kỳ âm thầm cảm ơn cả triệu lần tính hướng của Trầm Thiên Phong.
Trầm Thiên Phong cũng đã tỉnh, anh dùng điều khiển mở cửa phòng.
Trở về thu dọn đồ đạc, một tiếng sau có mặt ở nhà ăn.
Mới ngủ dậy nên giọng nói của anh có vẻ trầm và khàn hơn bình thường, tuy vẫn ẩn chứa hàn khí nhưng đối với phụ nữ thì quyến rũ chết người và Lý Giai Kỳ cũng bị cái âm thanh đầy dụ hoặc kia làm cho đơ mất mấy giây.
Giật mình hồi hồn lại Lý Giai Kỳ đáp ứng một câu rồi xách theo giỏ đồ co cẳng chạy một mạch về phòng của mình.
Lương Thuỷ Nhu chạy bộ trở về có rẽ vào phòng Lý Giai Kỳ vì hôm nay không thấy cô đi chạy bộ cùng mọi người, sợ Lý Giai Kỳ xảy ra chuyện nên Lương Thuỷ Nhu lo lắng không thôi.
Giai Kỳ, cậu bị bệnh sao? Hôm nay không thấy cậu chạy bộ với mọi người?
Lương Thuỷ Nhu đẩy cửa bước vào trông thấy cảnh tượng trong phòng thì tưởng Lý Giai Kỳ bị trộm vào phòng.
Đồ đạc ném lung tung trên giường, dưới đất là chiếc va ly mở to còn Lý Giai Kỳ ngồi sắp xếp lại đồ.
Nghe thấy Lương Thuỷ Nhu hỏi nhưng cô cũng không ngừng tay chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi vừa dọn đồ vừa trả lời.
Mình phải chuyển phòng nên dọn chút đồ không đi chạy bộ được.
Lương Thuỷ Nhu sửng sốt: Chuyển phòng, Quách Diệp lại gây khó dễ với cậu sao?
Không có, mình được Trầm tiên sinh cho phép đi theo Tiểu Dương giúp đỡ cậu ấy chút việc vặt nên phải chuyển phòng.
Lý Giai Kỳ viện đại một lý do, cô không muốn Lương Thuỷ Nhu lo lắng cho mình.
Trầm tiên sinh? Ngài ấy trở về rồi sao?
Lý Giai Kỳ gật đầu: Mình cũng không rõ, khuya hôm qua Tiểu Dương có gọi cho mình nói vậy nên sáng nay mình mới dọn đồ.
Cô không nhắc đến Trầm Thiên Phong chỉ nói Tiểu Dương gọi cho mình tránh rắc rối và cũng do cô không còn thời gian kể lại chuyện đêm qua.
Phòng ăn lớn chỉ có ba người đàn ông ngồi ăn sáng.
Ngô Việt Bân bởi vì bận nghiên cứu nên cắm rễ luôn trong phòng nghiên cứu ở căn cứ, việc lớn việc nhỏ của bệnh viện quốc tế Hải Thiên giao cả cho Viện phó.
Lý Giai Kỳ đã xách theo đồ để lên phòng của Trầm Thiên Phong giờ đang đứng phục vụ bữa sáng cho ba người họ cùng mấy hầu gái nữa.
Ba người đàn ông dùng bữa sáng rất ưu nhã, đúng chuẩn quý ông cao quý lịch thiệp.
Quách Diệp từ ngoài bước nhanh vào phòng, mặt đầy lo sợ.
Trầm tiên sinh tốt, Minh Viễn Đại nhân tốt, trợ lý Tiểu Dương tốt.
Bữa sáng nhà bếp chuẩn bị có hợp khẩu vị của mọi người không ạ?
Còn tốt.
Đàm Minh Viễn dùng xong bữa, dùng khăn lău miệng rồi trả lời.
Lý Giai Kỳ làm việc tốt chứ? Trầm Thiên Phong đột nhiên mở miệng hỏi, ngữ điều âm trầm lạnh lùng như bình thường.
Quách Diệp mặt hơi biến sắc liếc qua Lý Giai Kỳ một cái rồi mới khom người cung kính trả lời: Dạ tốt thưa Trầm tiên sinh.
Vậy tháng này tăng lương gấp đôi cho cô ta.
Trầm Thiên Phong nói vậy giống như ném cả tảng đá lớn xuống mặt hồ yên tĩnh.
Đàm Minh Viễn, Tiểu Dương và cả Quách Diệp lẫn Lý Giai Kỳ đều ngạc nhiên còn đám hầu gái thì hâm mộ Lý Giai Kỳ không ít.
Lão đại, trước nay trong Hải Thiên Đế Cung chưa từng có tiền lệ như vậy.
Đàm Minh Viễn cẩn thận hỏi Trầm Thiên Phong, anh không hiểu tại sao Trầm Thiên Phong lại đột nhiên đề cập đến chuyện này.
Dù cho Lý Giai Kỳ có chút đặc thù nhưng cũng không đến mức Lão đại đích thân ra mặt.
Anh hiểu tính cách của Trầm Thiên Phong, anh ta không phải người thích quản chuyện vặt của đám người hầu.
Số tiền lương nhận thêm của cô ta sẽ lấy từ lương của bà, tôi chỉ thuê cô ta làm một công việc cho nên chỉ trả một phần lương....!Trầm Thiên Phong bỏ ngỏ lời nói, đôi mắt đen xoáy sâu vào Quách Diệp.
Quách Diệp bị nhìn đến cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, ông chủ nói vậy có nghĩa những việc bà ta làm đều bị ông chủ biết.
Mặt mũi bà ta tái nhợt, quỳ phịch xuống đất, dập đầu tạ lỗi.
Trầm tiên sinh, xin ngài tha cho tôi.
Tôi tuyệt đối không có lần sau, sẽ không dám tự chủ trương.
Đối với sự cầu xin của Quách Diệp, Trầm Thiên Phong không để ý, anh với tách trà thong thả uống một ngụm.
Bà cần một bài học để chắc chắn nhớ được ai mới là người làm chủ.
Có hai người vệ sĩ mặc âu phục đen từ ngoài đi vào kéo Quách Diệp ra ngoài.
Lý Giai Kỳ không biết bài học mà Trầm Thiên Phong nói rốt cuộc là gì nhưng nó tuyệt đối không hề đơn giản.
Đối với bộ dạng lạnh lùng thờ ơ, ngữ khí tàn khốc không chút tình cảm của Trầm Thiên Phong làm cô ý thức được bản thân cô tuyệt đối không thể đối đầu với anh ta nếu không muốn nhận kết quả tồi tệ..