Tôn Diệu Thanh đang thư thái vừa uống cà phê vừa làm báo cáo thấy Lý Giai Kỳ vội vã trở về thì không khỏi nhướng mày lên.
Cậu đi đâu về và vội vã như ma đuổi thế?
Mình mang báo cáo số liệu lên phòng họp cho giám đốc Mã.
Tôn Diệu Thanh làm một bộ đã biết mọi chuyện rồi uống một ngụm cà phê.
Vốn là cô ấy gọi cậu mang lên nhưng cậu không có đây nên mình mang lên đó.
Mình biết rồi cậu đâu cần khẩn trương như vậy, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người mà.
Có ý gì? Lý Giai Kỳ khó hiểu hỏi lại.
Bà cô đó mười lần đi họp thì đến mười một lần quên tài liệu, không hiểu sao lại ngồi được vị trí giám đốc.
Tôn Diệu Thanh không kiêng nể gì nói huỵch toẹt ra.
Không phải cô ta còn có thư ký sao? Thư ký không chuẩn bị tài liệu báo cáo cho cô ta à?
Ôi trời, cô thư ký kia cũng chẳng phải dạng vừa, ỷ mình thân cận với cấp trên coi nhân viên chúng ta chẳng ra gì.
Người không biết còn tưởng cô ta mới là giám đốc ý, đời nào cô ta chịu làm mấy việc đó Ngừng một lát, Tôn Diệu Thanh đảo đảo tròng mắt như nhớ ra điều gì đó rồi ngồi thẳng lưng lên.
Cậu nhớ đừng làm phật ý hai bà cô đó, bọn họ thù dai lắm, ai mà lỡ chọc đến họ là kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Mình biết rồi, cậu cũng coi chừng miệng của mình đó.
Lý Giai Kỳ tốt bụng nhắc nhở Tôn Diệu Thanh một chút.
Ha, mình sợ gì họ chứ.
Cậu quên mình có đùi lớn để ôm à.
Tôn Diệu Thanh tinh nghịch nháy nháy mắt, bộ dáng mười phần lưu manh.
Theo lời của Tôn Diệu Thanh, Lý Giai Kỳ biết gia cảnh nhà cô ấy rất khá cơ bản là không cần làm gì nhưng Tôn Diệu Thanh vẫn đi làm hơn nữa anh họ của cô còn là một cổ đông của tập đoàn Hải Thiên.
À phải rồi, mình có chuyện này muốn hỏi.
Có lời mau nói, có rắm mau thả.
Tôn Diệu Thanh lại dựa người vào ghế văng tục một câu.
Cậu có biết ở công ty có một đại thúc vóc dáng cao lớn đại khái hơn mình một cái đầu để râu quai nón rậm không?
Cao lớn, râu rậm.
Tôn Diệu Thanh lặp lại hai từ này, cố gắng đào lại trí nhớ.
Không biết, cậu gặp à?
Ừm, mình vừa gặp ở trước phòng họp, sẵn tiện nhờ vị đó đưa giúp báo cáo cho giám đốc Mã.
Cậu không biết à?
Ừ, không biết.
Tôn Diệu Thanh nâng tông giọng lên.
Cả tập đoàn Hải Thiên lớn như vậy đâu phải ai mình cũng biết.
Vị đó có lẽ là giám đốc chi nhánh nào đó hôm nay về dự họp.
Nghe Lý Giai Kỳ nói Tôn Diệu Thanh cũng gật gù tán đồng.
Có lẽ vậy.
Sẵn tiện rảnh rỗi cậu kể chuyện về công ty cho mình nghe đi, mình xem tin tức trên mạng nói về tập đoàn chúng ta và boss cứ như thần thánh vậy?
Phụ nữ trời sinh là vậy, tám chuyện là thiên tính của họ, chỉ cần ở cùng nhau luôn luôn có chủ đề để nói.
Cậu nói mấy cái tin thu mua công ty, tập đoàn khác đó hả.
Chẳng có gì ấn tượng cả.
Tôn Diệu Thanh bĩu môi một cái, mặt đầy khinh thường.
Tập đoàn Hải Thiên mới chỉ thành lập mười lăm năm mà đứng top năm thế giới cùng mấy doanh nghiệp sừng sỏ mà không ấn tượng thì còn chuyện gì ấn tượng.
Vậy cậu đã nghe nói đến boss của chúng ta chưa, CEO kim cương một tay lũng loạn cả nền kinh tế?
Lý Giai Kỳ vẻ mặt mờ mịt, ngây ngốc nghe Tôn Diệu Thanh nói mà đơ như khúc gỗ lắc đầu.
Chưa nghe tới.
Trong cuộc thi, ba giây có thể quyết định thắng thua.
Trong cuộc sống nếu chọc đến tôi thì ba giây là quá nhiều cho một dấu chấm hết.
Tôn Diệu Thanh hắng giọng, dõng dạc nói.
Cậu đang nói gì đó?
Thấy Lý Giai Kỳ vẫn chưa hiểu gì, Tôn Diệu Thanh có chút bực mình đập tay vào cánh tay của cô.
Câu nói nổi tiếng của boss chúng ta đấy, cậu đến cả nó cũng không biết?
Lý Giai Kỳ thành thật lắc đầu.
Cậu biết mà mười lăm năm nói dài không dài nói ngắn không ngắn vậy mà tập đoàn Hải Thiên từ một công ty nhỏ trở lên lớn mạnh như hôm nay thủ đoạn của boss không phải hạng xoàng đâu.
Boss của chúng ta nổi tiếng máu lạnh, ra tay dứt khoát, ngài ấy mà nhìn trúng công ty nhà nào thì một tiếng sau nó sẽ thuộc về Hải Thiên chúng ta.
Tôn Diệu Thanh không hề che giấu sự sùng bái của mình, cô hăng say nói đến nỗi hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô.
Quan trọng hơn nữa nghe anh họ mình nói boss còn độc thân.
Nhìn Tôn Diệu Thanh nói đến quên trời đất rồi lại cười như nhặt được vàng Lý Giai Kỳ cũng chỉ biết bó tay.
Boss còn độc thân không có nghĩa là sẽ nhìn trúng cậu hơn nữa lỡ như ngài ấy có khiếm khuyết cơ thể hay bụng bia hói đầu thì sao? Lý Giai Kỳ dội cho Tôn Diệu Thanh một gáo nước lạnh, cô hiểu rõ hiện thực luôn phũ phàng.
Nghe vậy Tôn Diệu Thanh hung hăng trừng Lý Giai Kỳ một cái: Cậu thật biết chặt đứt giấc mơ của người khác.
Hì hì, là mình có lòng tốt mang cậu ra khỏi vũng lầy suy nghĩ của cậu.
Trước bộ dạng cười lưu manh của Lý Giai Kỳ, Tôn Diệu Thanh không biết làm gì ngoài trừng mắt với cô.
Kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày, ban đầu Lý Giai Kỳ định đưa cả nhà về quê vì cũng lâu rồi cô chưa về quê nhưng nghỉ lễ ai ai cũng tính đi du lịch thăm quan hoặc về quê thăm nhà nên giao thông rất khủng bố.
Sân bay, ga tàu, bến xe toàn người là người nên Lý Giai Kỳ quyết định ở lại và đưa cả nhà đến vùng ngoại ô phía tây thành phố chơi.
Sáu bánh bao nhỏ chơi đến đặc biệt vui vẻ, những tưởng về nước ngày ngày phải đi trường học không ngờ mới về có hơn mười ngày là đã được nghỉ cả một tuần lễ đã vậy lại được đi thăm thú khắp nơi nên đứa nào cũng tinh thần phấn chấn ở mức cao nhất.
Bà ngoại, dì Vi! Hai người đừng buồn nha.
Con hứa, đợi bọn trẻ được nghỉ hè con sẽ xin nghỉ phép đưa mọi người về quê
Buổi tối trong căn nhà nhỏ, Lý Giai Kỳ liên tục hứa hẹn với bà ngoại và dì của mình.
Cô biết hai người họ có chút buồn và nhớ quê nhưng quả thật giao thông ngày nghỉ vô cùng kinh khủng nên đành phải hứa đến kỳ nghỉ hè của bọn trẻ.
Được rồi, được rồi từ khi trở về đến giờ con nói câu đó nhiều lần lắm rồi.
Ta không có để bụng đâu, khi nào về cũng được.
Bà Phương xua xua tay, hiền từ nói với Lý Giai Kỳ.
Để bọn con xoa bóp cho bà cố nhé.
Giọng nói trong trẻo của cô bé Gia Hân vang lên.
Sáu đứa trẻ vây quanh bà cố của mình, đứa xoa vai, đứa bóp chân đứa đấm lưng rất là thành thục xem ra ngày thường cũng làm nhiều.
Sau kỳ nghỉ lễ mọi người lại tất bật trở lại với cuộc sống hàng ngày.
Lý Giai Kỳ vẫn đều đặn sáng tới công ty, tối tan ca trở về nhà, bọn trẻ cũng đã quen với cuộc sống ở Đế đô nên không có gì đáng ngại.
Kết thúc tháng thử việc, Lý Giai Kỳ chính thức là nhân viên cấp cao của bộ bộ phận kinh doanh.
Cốc! Cốc! Cốc!
Sau ba tiếng gõ cửa, Lý Giai Kỳ đẩy ra cánh cửa bước vào phòng giám đốc của Mã Di.
Trong phòng, Mã Di và Ngô Tâm Lan đang thảo luận gì đó thấy Lý Giai Kỳ tiến vào thì dừng lại.
Ba người chào hỏi theo phép lịch sự với nhau.
Lý Giai Kỳ, cô hiện đã là nhân viên cấp cao của bộ phận kinh doanh.
Ngày mai cô cùng với thư ký Ngô đi ký hợp đồng với Lăng thị có vấn đề gì không?
Lý Giai Kỳ không ngờ chỉ vừa mới thành nhân viên chính thức đã được giao đi ký hợp đồng, tuy trong lòng hơi bất ngờ nhưng rất nhanh liền mỉm cười đáo ứng.
Không vấn đề gì, thư ký Ngô xin chỉ giáo nhiều hơn.
Đừng khách khí, giúp đỡ nhau là việc nên làm.
Ngô Tâm Lan khẽ đẩy gọng kính cười cười trả lời.
Có chuyện này tôi muốn hỏi cô một chút.
Mã Di đột nhiên lên tiếng.
Mời hỏi.
Nghe Diệu Thanh nói buổi họp lần trước là cô mang tài liệu lên cho tôi, cô có nhớ đưa cho ai không?
Lý Giai Kỳ có chút ngạc nhiên vì không hiểu sao Mã Di lại hỏi chuyện này nhưng vẫn bĩnh tĩnh trả lời.
Tôi mang theo tài liệu đến tầng họp nhưng không biết phòng họp chỗ nào sau đó gặp một đại thúc đi đến bèn nhờ ông ấy đưa giúp cho cô.
Đại thúc? Cái gì đại thúc? Mã Di vội vàng hỏi, giọng đầy khẩn trương.
Là một đại lúc cao lớn để râu quai nón rất rậm.
Lý Giai Kỳ vẫn bình tĩnh trả lời nhưng thái độ và giọng điệu khẩn trương của Mã Di vẫn dấy lên nghi hoặc trong lòng cô, lẽ nào vị đại thúc đó có vấn đề.
Tôi biết rôi, cô cầm theo hợp đồng nghiên cứu kỹ rồi mai cùng thư ký Ngô đến điểm hẹn.
Trước sau Ngô Tâm Lan không nói quá nhiều nhưng Lý Giai Kỳ biết cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Cô cảm thấy sự việc có chút kỳ quái nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì không rõ.
Chờ Lý Giai Kỳ ra khỏi phòng hai người phụ nữ còn lại nhìn nhau trao đổi điều gì đó rồi Mã Di hướng ra cửa ánh mắt mang theo sự hung ác không hề che dấu.
Từng làm việc tại một công ty ở Mỹ nên việc đàm phán, ký kết hợp đồng đối với Lý Giai Kỳ mà nói cũng không có gì khó khăn.
Cô trở về bàn làm việc nghiêm túc nghiên cứu từng điều khoản của bản hợp đồng.
Chỉ có nắm rõ từng chi tiết thì lúc đàm phán mới trở lên dễ dàng..