Bà Xã Gây Phiền Toái

Bên trong bệnh viện-----

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tập Phi, con nói rõ ràng cho mẹ, mới có một thời gian thôi mà tại sao con lại biến thành bộ dạng như thế này?".

Nhìn thấy con trai mình bộ dáng mệt mỏi, giống như đã vài ngày rồi không có ngủ, Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong thật sự cảm thấy rất đau lòng và tức giận.

"Đúng vậy! Đã lớn như vậy rồi mà không biết chăm sóc bản thân mình, cứ muốn làm như thế nào thì làm!". Chung Di và Sở Dụ Sinh ngồi bên cạnh anh cũng không nhịn được mà trách cứ vài câu.

"Mọi người không cần lo lắng, con không sao." Diêm Tập Phi ngẩng đầu, nhìn bốn người lớn trong nhà đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

"Sao con không đi nghỉ ngơi một chút? Nghe thư ký nói, con bốn ngày liền không tới công ty, không phải là mấy ngày qua con đều ở trong bệnh viện sao?". Sở Dụ Sinh lo lắng anh không chịu được nói.

"Cha nuôi, con không sao. Cô ấy mới phẫu thuật xong ngày hôm qua, con muốn sau khi cô ấy tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là con." Diêm Tập Phi lắc đầu cự tuyệt, ai cũng không thể làm anh rời đi.

"Con nói cô gái đó, cũng là cô gái mà con nói qua điện thoại sao?". Ngụy Cận lên tiếng hỏi.

Bà thật sự tò mò, là cô gái như thế nào, mà có thể làm cho đứa con trai của bà yêu điên cuồng như thế này, ngay cả chính bản thân mình mà nó cũng không thèm để ý.

"Vâng." Anh biết chuyện này không thể tiếp tục giấu diếm được nữa.

Anh đứng lên, rồi quỳ xuống trước mặt của Chung Di và Sở Dụ Sinh.

"Tập Phi----- con đang làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi, sao tự dưng lại quỳ xuống như thế này?". Sở Dụ Sinh và Chung Di bị hành động của anh làm cho kinh hãi, bước nhanh tới kéo tập Phi đứng lên.

"Không, cha nuôi, mẹ nuôi, con phải xin lỗi hai người." Nếu sau khi hai người nghe xong lý do, nếu có thể tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh mới đứng lên.

Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng bị hành động của con trai mình làm cho hoảng sợ.

"Hiện tại người đang nằm trong phòng bệnh---------là Phán Phán." Diêm Tập Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Dụ Sinh và Chung Di, nghiêm túc nói.

Một tiếng kinh hô từ trong miệng của Ngụy Cận và Diêm Kiến Phong truyền ra, hai người đều không dám tin điều mà mình vừa mới nghe được.

Còn Sở Dụ Sinh và Chung Di thì trợn to mắt đứng sững sờ tại chỗ.

"Tập Phi --- Đây không phải là chuyện đùa." Sở Dụ Sinh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, trong giọng nói còn mang theo chút tức giận.

Ông và vợ ông vất vả lắm mới làm cho chuyện của Phán Phán từ từ nhạt đi, bây giờ một câu của anh, làm cho vết thương mà vất vả lắm hai người mới bình phục lại một lần nữa rách ra.

"Không, con không phải đang nói giỡn, ba tháng trước, con đã tìm được Phán Phán............"

Diêm Tập Phi chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện Phán Phán mất trí nhớ.

"Tôi, tôi muốn vào xem, xác nhận có phải là.........hay không phải là Phán Phán! Con gái của tôi đã quay trở về, đã trở lại............Tôi, ôi trời ơi!.........Con gái của tôi thật sự đã quay trở lại!". Chung Di nhịn không được run rẩy cả người, khóe mắt mang theo nước mắt vui sướng.

"Tôi, tôi và tiểu Di đi xem, con gái bảo bối của tôi có phải thật sự hay không trở về bện cạnh chúng tôi..........". Sở Dụ Sinh đỡ vợ của mình, đi đến phòng bệnh.

Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cũng đi theo sau, mà Diêm Tập Phi thì vẫn quỳ trên mặt đất không đứng lên.

Vài phút sau, bốn người cuối cùng cũng thấy người đang hôn mê là Phán Phán.

Chung Di cao hứng mà khóc lên, Sở Dụ Sinh cũng không kìm được mà nghẹn ngào, lấy tay lau đi nước mắt chảy ra.

"Đúng là con gái bảo bối của chúng ta rồi, con bé đã trở lại, thật sự trở về bên cạnh chúng ta." Chung Di vẫn không thể tin được, kích động kéo tay chồng mà nói.

"Đúng, đúng, tất cả đều là công lao của Tập Phi. Không có nó, chúng ta cơ bản không có khả năng tìm được Phán Phán. Nhất là.........".

"Tập Phi............ Sao con còn quỳ?".

Bốn người trở lại, mới phát hiện Diêm Tập Phi vẫn còn quỳ tại chỗ.

"Nhanh đứng lên đi, mẹ nuôi không trách con, mẹ cảm ơn con còn không kịp, làm sao còn có thể trách con."Anh giúp bà tìm được con gái duy nhất của bà, có cái gì mà phải tha thứ hay không. Bà hiểu rõ tất cả.

"Đúng vậy! Tập Phi, con mau đứng lên đi! Cha nuôi cũng sẽ không trách con." Hai ông bà đi đến chỗ anh, muốn nâng anh đứng lên.

"Không, cha nuôi, mẹ nuôi, cha, mẹ, con còn có một việc chưa nói cho mọi người biết." Diêm Tập Phi nghiêm túc nhìn bốn người.

Bốn người nhìn nhau, tò mò là cuối cùng là chuyện gì, mà sợ bốn người họ tức giận, mong muốn họ tha thứ.

Hít sâu một hơi, Diêm Tập Phi nói: "Phán Phán đã là người của con."

Một hồi lâu-------------

"Con trai, con vừa nói cái gì? Cái gì nói là Phán Phán đã là người của con?".

Không thể nào................. Sẽ không phải là............ Nó đem Phán Phán "ăn" mất rồi chứ? Diêm Kiến Phong trừng mắt nhìn con trai.

"Khoảng thời gian mà con và Phán Phán cùng ở chung một chỗ, em ấy và con đã có quan hệ thân mật.". Nói xong, anh đợi bốn người lớn trách cứ.

"Ai da--------con trai, con.........". Thật sự làm rất tốt. Mặc dù trong lòng mừng thầm, nhưng Ngụy Cận đương nhiên không dám mở miệng nói ra.

"Ba nói này con trai, con như thế nào lại làm ra chuyện này, thật là...........Tôi nói này Chung Di, Dụ Sinh, chuyện này hai người quyết định đi! Con trai tôi làm ra loại chuyện này, tôi đây làm cha không thể nói gì hơn."

Gian xảo thật! Quả thật giống với phong cách của ông.

Tuy rằng trong lòng mừng thầm, nhưng ông cũng không thể ở trước mặt ba mẹ Phán Phán mà khen ngợi con mình được! Vì thế Diêm Kiến Phong giả bộ tức giận quay đầu.


"Ngụy Cận, Kiến Phong......" Sở Dụ Sinh muốn nói lại thôi.

Đối với việc Tập Phi làm như vậy, ông cũng không chỉ trích nhiều, vì ông biết anh yêu con gái của ông biết nhường nào.

"Được rồi, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc Phán Phán. Con trai à! Con hãy về trước ngủ một lát đi, rửa mặt chải đầu lại đi, con không nghĩ tới khi Phán Phán tỉnh lại, lại nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, xấu xí của con phải không?".

Ngụy Cận thật sự không quen nhìn thấy bộ dáng giống kẻ lang thang của con trai, không đợi anh cự tuyệt, đã kéo anh đi, vừa dỗ vừa kéo anh rời khỏi bệnh viện.

************************************************

Ban đêm, Diêm Tập Phi ngồi ở bên giường bệnh của Phán Phán, đôi mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngủ say của cô, trong lòng mong đợi cô có thể sớm tỉnh lại một chút.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Diêm tiên sinh."------ Y tá chậm rãi đi tới.

"Đã tới thời gian kiểm tra, mời anh ra ngoài một chút."

"Tôi biết rồi." Diêm Tập Phi đứng lên, hai tay khẽ vuốt nhẹ hai má Phán Phán.

"Phán Phán, anh đi xuống dưới lầu ngồi đợi, một chút nữa lại lên với em." Khẽ hôn môi cô một cái, Diêm Tập Phi mới không bằng lòng mà rời khỏi phòng bệnh.

Chỉ một lát sau---------

"Y tá Dương, bác sĩ điều trị muốn cô qua bên đây một chút." Một y tá khác đi vào gọi y tá đang ở trong phòng bệnh.

"Uh."

Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Phán Phán.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra một cách chậm rãi------------

Một gã đàn ông đeo khẩu trang, trên người mặc áo blouse trắng, nhẹ nhàng đi vào.

Hắn đi tới giường bệnh của Phán Phán, trong túi áo lấy ra một cây tiêm, đem chất lỏng bên trong tiêm vào trong mạch máu của cô.

Rút cây tiêm ra, gã đàn ông cười đắc ý, từ trong khẩu trang phát ra âm thanh khe khẽ.

"Tạm biệt." Nói xong, gã đàn ông liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Gã đàn ông đi rồi, bên trong phòng bệnh, máy đo nhịp tim đột nhiên phát ra âm thanh dồn dập--------.

**********************************************

"Tỉnh lại, Phán Phán..............Tỉnh lại, em không được sự đồng ý của anh, không được chết..................Tỉnh lại cho anh----------".

Bên trong phòng cấp cứu, Diêm Tập Phi điên cuồng hét lên.

Anh không tin! Anh không tin Phán Phán cứ như vậy mà chết đi! Anh dùng sức kéo cô, giống như muốn dùng mạng của anh để đổi lại mạng của cô.

Khi nghe Phán Phán bị nói chết rồi, hai mắt anh đỏ lên tiếp tục rống to:

"Không cho phép chết! Không cho phép em chết!"Anh điên cuồng lắc thiên hạ ở trong lòng, nhưng cô giống như đang ngủ, không hề có bất cứ động tĩnh gì.

"Không cần rời xa anh, Phán Phán! Van cầu em hãy tỉnh lại..........Không cần...........Không cần để anh lại một mình..............Không cần để anh lại cô độc một mình, không có em anh sẽ rất đau khổ...........Phán Phán............."

Khi anh trở lại phòng bệnh, phát hiện trong máu của Phán Phán có chất độc, làm cho tình huống của Phán Phán trở nên nguy cấp.

Vì sao, anh chỉ vừa rời khỏi một chút, tình hình của cô lại đột nhiên trở nên nguy cấp, thậm chí.........

Thật vất vả, thật vất vả mới lấy được máu bầm trong não cô ra, bác sĩ cũng đã nói, cô rất nhanh có thể tỉnh lại, có thể chuyển tới phòng bệnh thường.

Nhưng như thế nào lại đột nhiên bị trúng độc, còn ngay cả dấu hiệu cứu sống được cũng không có, ngay cả cấp cứu hoặc phẫu thuật cũng không kịp..........

"Phán Phán, Phán Phán........... Không cần ngủ nữa, mau tỉnh lại............. Đừng dọa anh, đừng dọa anh.........." Diêm Tập Phi không ngừng lắc người Phán Phán mà nói.

"Con trai........... Con phải thật kiên cường.........." Ngụy Cận khóc không thành tiếng ở một bên an ủi.

Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Biết được tin tức này, tiểu Di ngất đi, bị y tá mang đi, con của bà thì giờ phút này lại giống như người điên, không ngừng kêu to, rống to, ông trời rốt cuộc muốn hành hạ bọn họ đến khi nào mới đủ đây?.

Diêm Kiến Phong đến gần con trai, vỗ vai an ủi anh, ngoài làm việc này, ông thật sự không biết phải làm như thế nào.

"Tiên sinh, xin anh hãy nén đau thương." Nhìn thấy rất nhiều sinh ly tử biệt, bác sĩ ngoại trừ nói câu nói này, cũng chỉ có thể thở dài.

"Tỉnh lại! Phán Phán, nếu em còn ngủ như thế này, anh sẽ không tha thứ cho em, anh sẽ đi theo em, anh hỏi em, vì sao em lại nhẫn tâm để lại một mình anh trên đời, anh sẽ làm cho em thương tâm, sẽ làm cho em đau khổ............. Anh muốn xé tim em ra, xem trái tim của em có phải màu đen hay không, làm sao có thể nói đi là đi................"

Dùng sức đẩy cô, Diêm Tập Phi không nghe thấy những lời an ủi ở xung quanh.

"Nhanh mở mắt ra, không cần ngủ nữa---------".

"Tập Phi----con đang làm cái gì vậy......... Phán Phán đã chết rồi, con không cần phải như vậy, con.............." Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận vội vàng tiến lên, ngăn cản hành động mất lý trí của con trai.


"Buông................. Chết tiệt! Con muốn cứu Phán Phán-------không cần kéo con, buông ra............."

"Bác sĩ!"

Y tá đang đứng một bên đột nhiên kêu to.

"Bệnh........ Bệnh nhân....... lại.............. lại có nhịp tim---------"

Máy đo nhịp tim đột nhiên có tiếng kêu, Phán Phán đang nằm trên giường bệnh đột nhiên lại có nhịp tim! Cái này thật sự là kỳ tích.

"Để tôi xem---------" Bác sĩ kéo Diêm Tập Phi ra khỏi giường bệnh.

"Nhanh lên, mau tiến hành cấp cứu!".

"Thật xin lỗi, mời mọi người ra bên ngoài." Bác sĩ yêu cầu.

Diêm Tập Phi vẫn còn trong tình trạng khiếp sợ bị cha mẹ anh dẫn ra ngoài cửa.

******************************************************

"Uhm...........". Trần nhà màu trắng, sàn nhà màu trắng............ Ánh mắt nhìn thấy một màu trắng xóa. Cô............ Ở đâu? Thiên đường sao? Phán Phán thở một cách khó khăn, cảm thấy toàn thân vô lực. Cô rốt cuộc đang ở chỗ nào? Muốn nâng tay lên, nhưng cô bất đắc dĩ phát hiện, nó giống như không nghe thấy mệnh lệnh, không nhúc nhích. Chậm rãi quay đầu, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.......

Vậy là cô không chết!

Nhận thức này làm cô nhẹ nhàng thở một hơi.

Cô xoay đầu nhìn sang một bên-------

Cô nhìn thấy................. Tập Phi?

Anh làm sao vậy? Như thế nào lại nằm trên giường bệnh, là bị thương hay là bị bệnh?

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?

Cô lo lắng, muốn nhìn xem anh có thật sự khỏe mạnh hay không,

cô cố hết sức nhích người tới.

"Tỉnh, mau tới đi! Tiểu Di, mau tới a! Phán Phán tỉnh lại!" Vừa mới mở cửa, liền thấy Phán Phán muốn đứng dậy, Ngụy Cận cao hứng gọi.

"Phán Phán, con gái của mẹ........."

Nghe vậy, Chung Di và Sở Dụ Sinh vội vàng chạy vào, thấy con gái của mình cuối cùng cũng tỉnh lại, nước mắt của hai người không kìm được mà rơi ra.

Chung Di kích động chạy tới ôm Phán Phán.

"Con cuối cùng cũng chịu tỉnh, mẹ thật sự lo lắng............. Còn tưởng rằng con sẽ không tỉnh lại...........". Bà nói chuyện mang nghẹn ngào. Cảm tạ ông trời.

"Mẹ, cha, cha nuôi, mẹ nuôi, thật xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng." Trên mặt cô hiện lên chút tươi cươi, tuy rằng có chút miễn cưỡng nhưng cũng đủ để bốn người lớn an tâm.

"Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi." Sở Dụ Sinh cao hứng không ngừng gật đầu.

"Con......... khôi phục trí nhớ?" Ngụy Cận đột nhiên phát hiện ra việc bất đồng.

"Vâng!" Phán Phán gật đầu.

Đồng thời cô cũng nhớ rõ những việc đã xảy ra trong khi cô mất trí nhớ, kể cả chuyện cô ở cùng Tập Phi.

"Đứa nhỏ này, hai năm qua thật sự khổ cho con, Tập Phi đã nói cho chúng ta biết hết."

Sở Dụ Sinh kích động nhìn con gái, con bé có thể trở về thật là cảm ơn trời đất. Cảm tạ ông trời đã cho cơ hội để bọn họ gặp lại nhau.

"Đúng vậy! Tất cả đều phải cảm ơn Tập Phi, đứa nhỏ này, nếu không có nó, chúng ta có thể cả đời này không thể gặp lại nhau."

Chung Di gật đầu, nhìn về phía giường bệnh của Tập Phi, cậu vẫn còn đang ngủ say.

"Tập Phi làm sao vậy?". Cô lo lắng hỏi.

"Nó vì chăm sóc con, đã ba ngày ba đêm không ngủ, cho đến lúc mệt chết mới thôi! Không có việc gì, ngủ một lúc liền tỉnh." Ngụy cận nhìn về phía giường bệnh của con trai nói.

Phán Phán gật đầu tỏ vẻ đã biết.

"Con có biết con đã hôn mê bao lâu không?" Sở Dụ Sinh vuốt đầu con gái hỏi.

Phán Phán lắc đầu.

"Con giống như đã ngủ thật lâu, giống như mơ một giấc mơ dài."

"Hai tuần. Con ngủ suốt hai tuần."


Chung Di nhẹ nhàng để cô nằm xuống, giúp cô đắp lại chăn.

"Mà con trai của mẹ, cứ như vậy liền đem bệnh viện thành nhà mình, mỗi ngày đều ở chỗ này, không ngủ thì cũng chăm sóc con, ngay cả chúng ta muốn giúp, cũng bị nó đẩy ra ngoài."

Hừ! Người ta nói nuôi con lớn để dưỡng già. Bà nghĩ, đứa con trai này của bà đại khái không dùng được rồi.

"Nó như vậy mà không mệt chắc biến thành quỷ mất rồi." Diêm Kiến Phong nhìn tới, lắc đầu.

Anh vì sao lại đối với cô tốt như vậy? Vì sao muốn làm cho cô cảm động?

Vậy....................... Cô gái kia thì như thế nào?

Phán Phán rũ mắt xuống, nước mắt lại lần nữa trào ra khỏi hốc mắt.

"Phán Phán, con làm sao vậy?" Chung Di thấy con gái không ổn, qua tâm hỏi.

"Không............ Không có.............."

Nhưng âm thanh nghẹn ngào của cô đã làm lộ ra lời nói dối của cô.

Mọi người cố hỏi một hồi lâu, rốt cuộc cô khóc thành tiếng, bốn người lớn kể lại chuyện xảy ra vào hai năm trước, cùng với chuyện Tập Phi cùng cô gái khác thân thiết ở trong văn phòng.

"Con gái à! Kỳ thật con hiểu lầm Tập Phi." Chung Di lau đi nước mắt trên mặt Phán Phán.

"Đúng vậy! Con gái nuôi à! . Con hiểu lầm con trai ta!" Ngụy Cận cũng nhanh chóng vì con mình mà giải thích.

"Cái gì?". Có điều gì mà cô không biết sao?

"Kỳ thật Tập Phi, nó............"

Bốn người lớn đem chân tướng của việc xảy ra ở trong văn phòng giải thích rõ ràng với cô.

Nghe xong tất cả, Phán Phán giật mình im lặng, trong mắt hiện lên một tầng sương mờ.

Thì ra........................Tất cả đều là cô hiểu lầm.

Nhìn mặt của anh, cô phát hiện anh gầy đi rất nhiều.

Đều bởi vì cô, anh mới biến thành như vậy.

"Còn có, việc xảy ra hai năm trước, là Tập Phi cố ý làm như vậy." Chung Di lên tiếng bổ sung.

Việc này là do mấy hôm trước Chung Di hỏi Tập Phi mới biết được.

"Cố ý?". Phán Phán khó hiểu hỏi.

"Nó không phải muốn làm tổn thương con như vậy, là vì nó phát hiện ra nó đã yêu con." Chung Di cười khẽ một tiếng nói.

"Cái gì?" Phán Phán cực kỳ kinh ngạc.

"Nó phát hiện người nó yêu lại là em gái nuôi của nó, nó không biết làm thế nào để đối mặt với chúng ta, lại sợ chuyện đó bị con chán ghét, nó liền lựa chọn làm tổn thương con, để con chán ghét nó." Sở Dụ Sinh nhìn về phía Diêm Tập Phi nói.

"Con trai ngốc của mẹ nuôi nghĩ rằng, làm như vậy có thể giải quyết chuyện đó." Ngụy Cận lắc đầu thở dài nói.

"Cho nên nó dùng phương pháp ngu ngốc đó, muốn làm cho con giữ khoảng cách với nó, kỳ thật nó làm như vậy, chỉ là vì sợ chính bản thân nó không kiềm chế được tình cảm của nó đối với con."

Nhìn con gái bộ dạng kinh hách, Chung Di vừa nói vừa vươn tay vuốt nhẹ cái mũi của Phán Phán.

Yêu cô? Tập Phi yêu cô, hơn nữa là từ hai năm trước anh đã yêu cô? Không phải đang nằm mơ? Anh thật sự yêu cô......

Trên mặt cô đỏ ửng, lòng cô như muốn bay lên.

Anh thật sự yêu cô. Haha.............

"Được rồi! Nếu mọi chuyện hiểu lầm đã được làm rõ, chúng ta cũng đừng ở mãi chỗ này, để cho hai bọn nó nghỉ ngơi tốt một chút, mà chúng ta cũng nên đi chuẩn bị hôn lễ là vừa rồi." Diêm Kiến Phong và Ngụy Cận cao hứng cười tươi nói.

"Đừng có quyết định sớm như vậy, chúng ta còn chưa có đồng ý." Sở Dụ Sinh đột nhiên lên tiếng nói.

Này................. Con gái vừa mới trở lại bên cạnh, ông muốn con bé ở bên cạnh ông lâu hơn một chút, làm bạn với hai người già bọn ông.

"Ai da! Tôi nói này Dụ Sinh, ông không phải là quá luyến con gái chứ! Xem tiểu Di kìa, em ấy còn chưa phản đối nha!".

Bốn người lớn vừa đi ra khỏi phòng bệnh vừa thảo luận.

"Ách.............Kỳ thật tôi cũng muốn để Phán Phán ở bên cạnh thêm một thời gian nữa, dù sao con bé cũng vừa mới trở về bên cạnh tôi, cho nên..........." Chung Di xấu hổ cúi đầu nói.

"Cái này......... Tôi sợ Tập Phi............." Ngụy Cận lộ ra nét mặt lo lắng.

Bọn họ có thể chờ, bà chỉ sợ con trai bảo bối của bà không thể chờ nha!

"Đúng vậy đó, con tôi chờ lâu như vậy..........." Diêm Kiến Phong cũng vì con trai mình mà nói chuyện.

Cửa đóng lại, bên trong phòng bệnh Phán Phán lộ ra tươi cười.

Trở về nhà, cảm giác có người thân thật tốt.

Chuyển động thân mình, cô cố hết sức đi đến bên giường bệnh của Tập Phi. Vươn tay, bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh.

Xem ra có chút tiều tụy, nhưng cũng không làm giảm bớt sức quyến rũ của anh.

"Thực xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy, em đã trở về, không bao giờ rời anh đi nữa, không bao giờ nữa........." Cô nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai anh.

Chờ anh tỉnh lại, cô muốn nói cho anh----------

Cô cũng yêu anh..............


Cô tin tưởng, hạnh phúc của cô đã đến rồi................

**************************************************

"Hừ! Thế nhưng lại không chết! Mạng của con nhỏ chết tiệt đó đúng là tốt thật." Trốn ở trong góc cầu thang của bệnh viện, Hồng Sâm phẫn hận nói.

Không nghĩ tới hắn trà trộn vào bệnh viện, thừa dịp không có ai ở bên cạnh Phán Phán, hắn đã tiêm vào cô một liều thuốc độc, mà vẫn không thể giết được được Phán Phán.

"Coi như cô có số cẩu (chó)! Không sao, lần này không giết được cô, tôi tin rằng lần sau cô sẽ chết thôi!"

Vì do Phán Phán, mà hắn mới có kết cục giống như hôm nay, trên mặt Hồng Sâm lộ ra sát ý-------------

******************************************************

Một bóng người nhanh chóng lẻn vào phòng bệnh, ánh trăng mờ ảo phán chiếu lại con dao mà hắn lấy từ trong áo ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười làm người khác rét lạnh.

Hừ! Sự phòng bị của Diêm Tập Phi cũng chỉ có thế, còn tưởng sẽ rất nghiêm ngặt, không phải hắn có thể dễ dàng trà trộn vào đây hay sao!

Sớm biết như thế, hắn sẽ không để ý nhiều như vậy, mai phục lâu như vậy.

Nhìn bóng người mơ hồ trên giường, khóe miệng Hồng Sâm lộ ra nụ cười à ác.

"Lần trước là cô may mắn tránh được một kiếp, bất quá bây giờ cô cũng sẽ không may mắn như vậy."

Ngay lúc hăn giơ dao lên, sắp đâm vào người nằm trên giường------------

"Không được nhúc nhích."

Một khẩu súng lặng lẽ dí vào đầu hắn, một giọng nói lãnh khốc, vô tình vang lên bên tai hắn.

Hắn sững sờ tới mức đứng im tại chỗ.

"Hồng Sâm, ông rốt cuộc đã xuất hiện. Tôi đã đợi rất lâu."

"Mày............Mày là ai?" Hắn cũng không nghĩ rằng lại có người ở đây, hắn hơi hơi quay về phía sau, muốn nhìn xem đó là ai.

Đột nhiên, đèn trong phòng bệnh được bật sáng, một đám người liền từ bên ngoài đi vô trong phòng.

"Ngươi..............Các người?". Người cầm súng dí vào đầu hắn thì ra là Diêm Tập Phi.

"Chúng tôi làm sao có thể ở đây? Phải không?" Diêm Tập Phi lạnh lùng giúp hắn nói tiếp.

"Vì muốn để ông lộ diện, không lừa ông

như vậy, ông có thể ngu ngốc mà rơi vào bẫy của chúng tôi sao?".

"Làm sao có thể, tao rõ ràng đã thấy các ngươi rời đi!" Hồng Sâm vẫn không tin rằng kế hoạch của hắn bị thất bại, nhưng khi súng lục chạm vào đầu hắn, hắn thật sự sợ hãi nuốt nước miếng một cái.

"Vì để ông trúng kế, bọn tôi đã đi ra ngoài rồi quay trở lại ngay." Sở Dụ Sinh đi đến chỗ Hồng Sâm.

"Đã lâu không gặp, Hồng Sâm."

"Sở Dụ Sinh?" Hồng Sâm kinh ngạc nói.

"Không nghĩ tới ông cũng có ngày này!"

"Hừ! Nếu không phải tại mày, hai mươi năm trước, tao cũng sẽ không bị người ta đuổi giết, nếu không phải tại mày, tao cũng không cần phải chạy trốn như vậy, tất cả đều do mày!" Hồng Sâm oán giận Sở Dụ Sinh, hắn biến thành như thế này, tất cả đều là lỗi của người đàn ông đang đứng trước mặt này.

"Cùng hắn ta nói nhiều như vậy làm gì? Tập Phi, cậu mau đi gọi điện cho cảnh sát đến bắt hắn đi đi!" Người nằm trên giường đột nhiên lên tiếng, khiến Hồng Sâm chấn động.

Như thế nào lại là giọng nói của đàn ông?

"Như thế nào? Hoảng sợ? Ông nhất định nghĩ rằng, người nằm trên giường là Phán Phán, như thế nào lại là một người đàn ông sao?"

Ngụy Minh Khải xốc chăn lên, sau đó cười cười nhìn người đàn ông đang bị kinh hách.

Ngụy Minh Khải đứng lên, cướp lấy con dao trên tay Hồng Sâm.

"Hành tung của ông đã nằm trong tay của chúng tôi, không bắt ông, là vì đợi ông rơi vào bẫy của chúng tôi, ai biết chơi chưa đã, ông đã nhanh như vậy mắc câu."

"Phán Phán đã sớm được tôi đưa đến nơi an toàn, chẳng lẽ ông cho là, tôi sẽ để cô ấy gặp nguy hiểm sao? Hồng Sâm, ông đừng quá xem thường tôi." Diêm Tập Phi cười nói.

"Mày............. Bọn mày.......... Bọn mày dám bẫy tao.........." Hắn đột nhiên giơ tay lên, muốn cướp lấy khẩu súng trên tay Tập Phi.

Diêm Tập Phi lập tức lùi về phía sau, anh duỗi tay đấm một quyền vào mặt Hồng Sâm.

"Một quyền này là vì ngươi muốn làm tổn thương Phán Phán!" Hại cô ấy quên đi tôi.

Một quyền này của Diêm Tập Phi làm Hồng Sâm ngã xuống mặt đất, máu trong miệng tràn ra.

Anh kéo Hồng Sâm đứng lên, đấm vào bụng hắn thêm một cái.

"Đây là vì ông hạ độc Phán Phán, hại tính mạng của Phán Phán gặp nguy hiểm, làm tôi thiếu chút nữa mất đi cô ấy!"

"Một quyền này là vì ông khiến tôi thống khổ hai năm!".

Hồng Sâm nằm dài trên mặt đất, Diêm Tập Phi tức giận lại lần nữa

đá ông ta thêm một cước.

"Tốt lắm! Con trai, đừng đánh nữa! Hắn ta đã bị con đánh đến bất tỉnh."

Ngụy Cận không nghĩ tới con mình lại tàn nhẫn như vậy, ra tay nặng như vậy.

Tuy rằng bà cũng rất tức giận khi hắn ta hại Phán Phán thê thảm như vậy, nhưng người cũng đã trở lại rồi, những việc khác giao cho cảnh sát thôi!

"Đúng vậy! Mau dừng tay đi!" Chung Di cũng không nghĩ rằng con trai nuôi của bà lại đáng sợ như vậy. Nhờ vậy có thể thấy được, tình cảm sâu đậm của nó đối với con gái bà. Sau đó không lâu, cảnh sát đến mang người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên mặt đất đi. Ông ta cả đời này chỉ có thể ở trong tù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận