Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối


Hoắc Việt Bách: "..” .
Với cách nói này, những người xung quanh còn khen Diệp Mộc Châu rộng lượng, quả thật là Hoắc Việt Bách được mở mang tầm mắt.
Giản Ngưng Tuyết tức giận đến mức gần như không nghe được bất cứ âm thanh nào bên tai, cô ta cắn chặt răng.
Chờ một lát nữa, Diệp Mộc Châu sẽ không cười nổi! Cô ta muốn Diệp Mộc Châu đẹp mặt!
Diệp Mộc Châu kéo cánh tay Hoắc Việt Bách đi vào phòng tổ chức tiệc, người đàn ông nhàn nhạt nhìn lướt qua cô: “Bà chủ Hoắc, chẳng phải em nói không muốn gặp lại tôi sao?”
Diệp Mộc Châu không có chút chướng ngại tâm lý nào:
“Ngài Cửu, anh nói cái gì vậy? Làm sao tôi lại không muốn gặp lại anh được chứ? Anh nghe nhầm rồi”
Hoắc Việt Bách đã quen với sự mặt dày của cô, khẽ cười một tiếng, ánh mắt chuyển sang hướng khác: “Diệp Mộc Châu, hôm nay là buổi tiệc của nhà họ Giản, đắc tội với nhà họ Giản không có lợi đối với em.
Cho nên việc vạch trần lễ phục giả, đắc tội nhà họ Giản để anh làm là được rồi.
Diệp Mộc Châu khựng lại một chút, cô híp mắt.

Lại nữa rồi, Hoắc Việt Bách lại bảo vệ nhà họ Giản.
Cô lập tức buông lỏng tay người đàn ông, cố ý yếu ớt nói: “Anh Việt Bách ơi, chuyện này không cần anh phải lo lắng đâu.


Anh yên tâm đi, nếu như tôi đắc tội với nhà họ Giản, tôi tuyệt đối sẽ không kéo anh xuống nước cùng”
cổ họng Hoắc Việt Bách khẽ chuyển động.
Diệp Mộc Châu nhìn thấy nhà họ Giản đặt bộ lễ phục ở vị trí dễ thấy nhất, cô mỉm cười rời khỏi tay của Hoắc Việt Bách.
“Ngài Cửu, thật sự là nhà họ Giản rất quá đáng, vậy mà lại dám giả mạo lễ phục của tôi.

Tôi cũng không muốn vạch trần, nhưng đây là tôn nghiêm của một nhà thiết kế, ngài Cửu có hiểu không?”
Đúng lúc này, bà Giản mang theo một đám phu nhân đi tới chỗ Diệp Mộc Châu.
Trên gương mặt bà Giản mang theo nụ cười xin lỗi, bà ta dịu dàng nói: “Việt Bách, Mộc Châu, hai người đã tới rồi”
Bà ta ra vẻ một người lớn hiền lành, đi tới bên cạnh Diệp Mộc Châu kéo tay cô, mạnh mẽ tách cô ra khỏi Hoắc Việt Bách.
“Việt Bách, vừa nãy Ngưng Tuyết làm những chuyện kia, dì biết hết rồi.

Người làm mẹ này không để ý dạy dỗ con bé
cho tốt, dì thay nó xin lỗi cháu.

Thật là ngại quá, để cháu phải thiệt thòi rồi”
Bà ta giới thiệu cho một đám phu nhân: “Đây là Diệp Mộc Châu, một đứa trẻ mà tôi rất tán thưởng, hôm nay cũng cố ý mời cô bé tới đây.

Mộc Châu, chẳng phải cháu muốn xem Nguyệt Tức một chút sao? Là ở chỗ này, dì dẫn cháu đi”
Diệp Mộc Châu lập tức nheo mắt.

Chậc, làm bộ tốt đẹp như thế...!chắc chắn là có ý đồ xấu.
Chương 101: Cô muốn hủy lễ phục của Start sao?
Diệp Mộc Châu cười nhẹ một tiếng, đi tới quầy triển lãm lễ phục “Nguyệt Tức” cùng với bà Giản.
Xung quanh đã bao phủ không ít người, người thường muốn sở hữu một tác phẩm thông thường của star cũng thật sự rất hiếm, nhà họ Giản lại có thể sở hữu bản giới hạn, đây chính là tượng trưng cho tiền lực và thực lực.
“Cô Giản, nghe nói Nguyệt Tực bị người thần bí nào đó mua lại với giá hai nghìn một trăm tỷ, vậy người thần bí đó chính là người của nhà họ Giản sao?”

“Thiết kế của star không hổ là đẳng cấp thế giới, sự đơn giản của bộ trang phục thiết kế này lại không mất đi sang trọng.”
Giản Ngưng Tuyết đứng ở giữa đám đông nhận lấy sự tang bốc của mọi người, trong lòng không khỏi đắc ý.
Cũng là cô ta thông minh, dùng một bản sao chép là có thể có được sự chú ý của vô số người.
Giản Ngưng Tuyết nhìn thấy mẹ và Diệp Mộc Châu đang đi về phía này, cô ta lộ ra một nụ cười, dịu dàng mềm mại tiến lên nghênh đón.
“Mộc Châu, chuyện ban nãy là tôi không đúng, cô không tức giận chứ?” Diệp Mộc Châu ý vị sâu xa mỉm cười.
Bà Giản bất lực nói: “Ngưng Tuyết, con nói con cũng thật là, mẹ nghĩ Mộc Châu thích thiết kế của star, vì vậy gửi một tấm thiệp mời mời cho cô ấy, chuyện này không nói trước với con, nhưng con cũng thật sự không thể đuổi người ta ra ngoài được”
Gương mặt của Giản Ngưng Tuyết tràn ngập hối lỗi, nũng nịu nói: “Mẹ, con đây cũng là quá lo lắng thôi, chung quy bộ Nguyệt Tức này của star có nhiều người dòm ngó săm soi như thế, không có thư mời, con thật sự không dám cho vào trong, con cũng không biết Mộc Châu có thiệp mời của mẹ mà..”.
“Ôi, đứa bé này” Bà Giản giả bộ bất lực, hơi lắc đầu, nhìn về phía Diệp Mộc Châu.
“Mộc Châu, trách tôi, tôi có lòng muốn để cô tới xem “Nguyệt Tức”, kết quả Ngưng Tuyết không biết chuyện này, tới lúc hai người xảy ra hiểu lầm, ôi”
Diệp Mộc Châu cũng muốn vỗ tay rồi.
Bà Giản làm bộ khiển trách vài câu, Giản Ngưng Tuyết đuổi cô ra ngoài, chuyện này trở thành Giản Ngưng Tuyết quá lo lắng cho “Nguyệt Tức”, mới nhất thời kích động.
Cô khẽ mỉm cười: “Không có gì, tôi có thể hiểu được, xem ra cô Giản thật sự rất yêu thích “Nguyệt Tức” nhỉ” .
Ánh mắt của Giản Ngưng Tuyết lóe sáng, cô ta nắm tay lấy cổ tay của Diệp
Mộc Châu: “Đương nhiên rồi, Mộc Châu, tôi dẫn cô lại gần xem thử”
Người vây ở xung quanh “Nguyệt Tức” tản ra, nhường vị trí cho cô lớn của nhà họ Giản.
Diệp Mộc Châu quan sát bộ lễ phục giá này ở khoảng cách gần, lông mày hơi nhếch.
Mặc dù so với tổng thể “Nguyệt Tức” rất giống, nhưng hàng sao chép thì chính là hàng sao chép, chất liệu không đúng, đường thêu không đúng, vị trí đính ngọc không đúng, ngay cả đường cong của cổ áo cũng không đúng.

Làm sao mà Giản Ngưng Tuyết lại không biết xấu hổ nói đây là tác phẩm của cô? Cô không thể thiết kế ra lễ phục xấu xí như thế này.
“Được rồi, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu rồi, mọi người đi tới tiền sảnh trước đi."
Vào đúng lúc này, bà Giản cười dài nói: “Để hai cô gái nhỏ ngắm nghía “Nguyệt Tức” trước, không nghĩ tới Mộc Châu thật sự thích thiết kế của star như vậy đó, chúng ta không cần làm phiền họ nữa”
Đây chung quy là đồ vật của nhà họ Giản, bà Giản nói vậy, người ngoài muốn nhìn tiếp cũng chỉ có thể đi trước.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều quay lưng về phía Diệp Mộc Châu, tiến về phía tiền sảnh.
Mà xung quanh lễ phục Nguyệt Tực cũng chỉ còn lại hai người Diệp Mộc Châu cùng với Giản Ngưng Tuyết.
Ở góc độ mà người ngoài không nhìn thấy được, ánh mắt của Giản Ngưng Tuyết ngang nhiên đắc ý hạ trên người Diệp Mộc Châu, đồ ngu ngốc này.
Cô còn có tâm trạng ở đây thưởng thức lễ phục sao? Chỉ e cô còn không biết sắp tới phải đối mặt với điều gì đó!
Đợi một lúc nữa, xem con người đáng ghét này còn cười được không!
Trong mắt Giản Ngưng Tuyết lóe lên, trong con người ngập tràn vẻ độc ác, cô ta đột nhiên lục ra một thứ đồ từ trong túi áo, hung hăng nhét vào trong tay của Diệp Mộc Châu!
Sau đó nhanh chóng mở miệng, giọng điệu hoảng sợ: “Mộc Châu, cô đang làm gì thế! Cô muốn phá hoại “Nguyệt Tức” sao?”
Tất cả mọi người vô thức quay đầu lại.
Diệp Mộc Châu miết miết thứ đồ bị Giản Ngưng Tuyết mạnh mẽ nhét vào tay, đó là một con dao nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận