Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối


Bạch Anh nhìn mặt thím mình và bà Hoắc rồi lại tiếp tục rít gào, Lâm Khiếu Phương xoa xoa lỗ tai: "Cô Bạch, cô không trốn thoát được đâu, nếu bây giờ cô không thể nhận gia pháp thì có thể sắp xếp sang ngày mai"
Nước mắt Bạch Anh rơi lộp độp, nhưng khi nước mắt chạm vào mụn đỏ thì bắt đầu đau thấu xương: "Mặt tôi đã bị hủy rồi mà anh vẫn muốn đánh tôi, hu hu.."
Bà Hoắc run rẩy lấy gương từ chỗ người giúp việc, sau đó hét lên một tiếng: "Á!"
Diệp Mộc Châu nắm tay Hoắc Việt Bách, ung dung đi đến cửa phòng tối.

Cô liếc mắt nhìn tình cảnh bên trong rồi nhỏ giọng nói: "Ôi chao, mẹ anh, cô anh với thanh mai trúc mã của anh bị hủy gương mặt cả rồi."
Trong phòng tối trở nên hỗn loạn, nhưng tiếng kêu thảm thiết của bà Hoắc rất nhanh đã át hết tất cả tiếng huyên náo: "Bác sĩ, bác sĩ đâu!"
Diệp Mộc Châu uống một ngụm nước Hoắc Việt Bách đưa cho, nheo mắt lại: "Đúng là một ngày tốt đẹp!"
".." Hoắc Việt Bách tỉnh bơ nhìn cô: "Trong ngoài nhà họ Hoắc đều có camera, bác sĩ cũng có tay nghề cao, là ai hạ độc, hạ độc vào lúc nào chẳng mấy chốc sẽ tra ra được thôi."
Diệp Mộc Châu vẫn mang vẻ nhởn nhơ tự đắc: "Ồ, vậy thì chúc bà Hoắc may mắn thôi."
Bác sĩ chạy đến rất nhanh, sau khi kiểm tra cho ba người thì đưa ra kết luận cuối cùng.


"Đây là phấn hoa của một loài hoa độc, đến từ một số nơi hẻo lánh ở Nam Phi, cực kỳ khó kiếm, người có được phải nói là vô cùng hiếm, phấn hoa phải ở trong cơ thể một khoảng thời gian rồi."
Hoắc Việt Bách liếc mắt nhìn Diệp Mộc Châu: "Em thật sự không lo lắng chút nào sao?"
Diệp Mộc Châu ngạc nhiên đứng ngoài đám người: "Em lo lắng cái gì? Cũng đâu phải em làm, bác sĩ đã nói rồi mà, phấn hoa đó chỉ có ở Nam Phi.

Một cô gái yếu đuối đáng thương như em đây, đời này còn chưa ra nước ngoài bao giờ, lấy đâu ra cơ hội đi Nam Phi chứ?"
Hoắc Việt Bách: "..."
Bỏ đi, nếu như bọn họ tra ra được, cùng lắm thì anh bao che cho Diệp Mộc Châu là được.

Mấy bác sĩ luân phiên kiểm tra một phen mới quyết định kết luận: "Bà Hoắc, thời gian ủ độc của loại phấn hoa này là ba tiếng, ba tiếng trước bà có vì nguyên nhân nào đó mà vô tình uống phải phấn hoa không?"
Ba tiếng trước?
Bà Hoắc căn bản không nghe câu nói trước đó, bà ta chỉ nghe có thời gian ủ độc là lập tức hung tợn chỉ vào mặt Diệp Mộc Châu: "Là mày, chắc chắn là mày! Mày thật là độc ác, tao là mẹ chồng mày, vậy mà mày lại dám hạ độc hại tạo hỏng mất gương mặt!"
Bạch Anh và bà Bạch cùng nhau òa lên khóc.


Bà Hoắc chỉ cảm thấy uy nghiêm và mặt mũi của bậc bề trên như mình đã mất hết, tay bà ta run rẩy: "Nhanh, bắt đồ để tiện này lại cho tôi, hủy mặt của cô ta, nhanh!"
Người giúp việc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám động đậy.

Bà Hoắc nghiến răng nghiến lợi, bà ta đương nhiên biết nguyên nhân bọn họ không dám ra tay, bởi vì đứng trước mặt Diệp Mộc Châu chính là Hoắc Việt Bách!
Sớm biết như thế, lúc trước bà ta nên bóp chết Hoắc Việt Bách.

Những năm qua bà ta nói Hoắc Việt Bách là con trai của mình, chẳng qua là để tránh phiền phức, cũng là để cho Hoắc Việt Bách gánh cái danh con riêng.

Bà ta nghĩ rằng một đứa trẻ có thể mặc cho ta thao túng, không ngờ Hoắc Việt Bách lại cứng rắn đoạt lấy quyền hành ở nhà họ Hoắc!
Bà Hoắc thở hổn hển, đầu óc choáng váng: "Các người không nghe lời tôi đúng không? Hay, hay lắm, tôi tự mình ra tay! Diệp Mộc Châu, mày cút qua đây cho tao!"
Hoắc Việt Bách hờ hững cản đường bà Hoắc.

"Mày cản tao? Mày vì một đứa con gái mà ngăn cản tao? Tao bị nó hại đến hủy dung, mày làm con trai kiểu gì thế? Hoắc Việt Bách, nếu như không có tao, mày chỉ là một đứa tạp chủng, bây giờ mày..."
"Bà Hoắc" Diệp Mộc Châu đứng sau lưng Hoắc Việt Bách, từ tốn cất tiếng, cắt lời bà ta: "Sao mà cứ thích buộc tội tôi thế?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận