Hoắc Việt Bách hờ hững đưa mắt nhìn ra cửa sổ: "Không có gì" Vừa nãy Diệp Mộc Châu không nghe rõ, tưởng Hoắc Việt Bách thật sự không nói gì nên cũng không hỏi nhiều.
Nhìn từ kính chiếu hậu, Lâm Khiếu Phương nhìn thấy hai tại của anh đã đỏ bừng lên: "..."
Ngài Cửu, tôi ghét anh thật đấy! Sao anh lại nhút nhát như vậy? Chẳng phải bây giờ nên ôm bà chủ rồi hôn mãnh liệt trong vòng năm phút sao?
Hoắc Việt Bách hờ hững ẩn lên màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Bắc Minh, sau đó anh đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, điện thoại của Diệp Mộc Châu vang lên.
Giang Bắc Minh khẽ nói: "Alo, đàn em à, có muốn đi xem buổi tuyển diễn viên cho kịch bản của em vào ngày kia không?"
Diệp Mộc Châu kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao? Chẳng phải nói phải xếp hàng à?"
Năm ngoái cô tiện tay viết một kịch bản, gửi cho công ty điện ảnh và truyền hình có nhiều tài nguyên nhất.
Mặc dù bên phía công ty đã nhận kịch bản của cô, nhưng chỉ mới báo lại cho cô gần đây rằng có rất nhiều kịch bản, kịch bản của cô nhanh nhất cũng phải cuối năm thứ hai mới có thể sắp xếp tuyển diễn viên được.
Sao lại nhanh như vậy?
Giang Bắc Minh: "..."
Đàn anh làm ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình, đích thân gọi điện thoại đến dặn dò có thể chạm được sao?
Hơn nữa kịch bản này đúng là rất xuất sắc, được một trong ba đạo diễn lớn để mắt đến.
Công ty sao có thể không coi trọng? Nên đã lập tức chiêu mộ nhà đầu tư và tuyển chọn diễn viên sớm.
Giang Bắc Minh cũng là nhận được điện thoại của đàn anh nên mới nhớ ra phải để đàn em viết ra kịch bản này đến xem xét.
"Đúng rồi, đàn em à, đàn anh cũng sẽ đến buổi tuyển chọn diễn viên.
Đến khi đấy anh sắp xếp cho hai người gặp nhau nhé?"
Đây là lần thứ n Giang Bắc Minh nhắc đến chuyện muốn đưa cô đến gặp đàn anh.
Diệp Mộc Châu do dự hai giây liền đồng ý.
Dù sao quen biết nhau đã mười năm, cho dù đàn anh có hói đầu thì cô cũng phải gặp.
Nhưng đàn anh đến buổi tuyển chọn diễn viên để làm gì? Trước kia cô chưa từng nghe ở ngoài đời đàn anh làm việc trong mảng điện ảnh.
Lẽ nào là diễn viên sao?
Cũng có thể đàn anh đã kết hôn, đã có tiền.
Diễn viên khoảng bốn mươi tuổi, đã kết hôn còn giàu có là điều bình thường.
Cô và Giang Bắc Minh hẹn thời gian xong thì đặt điện thoại xuống, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hoắc Việt Bách, đây không phải là đường về nhà"
Người đàn ông vô cùng bình tĩnh: "Trước tiên không về nhà"
Lâm Khiếu Phương dừng xe ở dưới tầng hầm của một trung tâm thương mại.
Hoắc Việt Bách đưa cô vào một cửa hàng đồng hồ cao cấp, hờ hững nói: "Bà Hoắc thắng Chu Chính Hà, như thế nào cũng phải thưởng".
Đó là một chiếc đồng hồ nữ vô cùng xa xỉ, được tô điểm bởi mấy chục viên kim cương.
Mặc dù nhiều kim cương nhưng lại được giấu ở tầng thứ hai, nhìn bên ngoài chiếc đồng hồ này vẫn còn khá khiêm tốn.
Hoắc Việt Bách đeo lên cho cô: "Được rồi, đi thôi."
Diệp Mộc Châu nghi ngờ.
Đi rồi sao?
Đến đây chỉ để mua một chiếc đồng hồ cho cô? Như vậy thôi?
Mặc dù chiếc đồng hồ này rất đắt, nhưng không là gì đối với Hoắc Việt Bách.
Anh muốn tặng thì cần gì phải phô trương như thế?
Lâm Khiểu Phương: "..." Chẳng phải còn một chiếc đồng hồ nam nữa sao?
Ngài Cửu à, tại sao anh không nói rõ đây là đồng hồ tình nhân, anh mau nói đi chứ!
Mấy ngày sau.
Vào hôm tuyển chọn diễn viên, Diệp Mộc Châu không nói cho đoàn làm phim biết mình sẽ đến xem, nên chỉ có mấy người đạo diễn biết.
Cô ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì Hoắc Việt Bách bỗng nhiên kéo tay cô lại.
Có một thứ gì đó lành lạnh dán lên tay cô.
"Đeo đồng hồ lên"
Diệp Mộc Châu liếc nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Hoắc Việt Bách, thật sự không hiểu được.
Tại sao anh lại cố chấp với cái đồng hồ này như vậy?
Sau khi Diệp Mộc Châu ra ngoài, Lâm Khiểu Phương mới cung kính đưa một cái khác ra cho anh:
"Ngài Cửu, đồng hồ tình nhân của anh"
Hoắc Việt Bách: "Ừm"
Lâm Khiếu Phương: ".." Cần gì phải ra vẻ vậy chứ? Anh kiêu ngạo lạnh lùng làm cái gì? Anh còn không bằng tôi đâu!
Buổi casting diễn ra tại tầng một của khách sạn bên cạnh trường quay.
Hoắc Việt Bách đưa Diệp Mộc Châu đến, nhưng anh không vội xuống xe.
Anh nheo mắt lại: "Đi kiểm tra xem hôm nay có những ai đến"