Vẻ mặt Diệp Mộc Châu cứng đờ và giấu súng đi: "Ngài Cửu, anh nói cái gì vậy? Tôi chưa từng thấy súng bao giờ nên tò mò cũng là chuyện dĩ nhiên thôi, chẳng phải sao?"
Hoắc Việt Bách phớt lờ lời nói dối của cô.
Từ việc cô cầm khẩu súng lục đến loạt hành động đưa khẩu súng lục vào eo, có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên cô chạm vào súng.
Cô cả bị nhà họ Diệp đuổi ra nước ngoài sống mười năm, người mà nổi tiếng trong giới thượng lưu với tính tình hiền lành, yếu đuối lại có thể biết dùng súng.
Có lẽ nhà họ Diệp thật sự đã nhìn nhầm rồi.
Cách cô cầm súng, thật sự trông rất giống với một người mà anh đã gặp.
Chỉ tiếc rằng người đó đã bị chôn vùi dưới đáy biển từ lâu và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Diệp Mộc Châu cầm khẩu súng lục yêu quý của mình rồi đi mất.
Lúc này, Hoắc Việt Bách mới liếc nhìn người giúp việc kia rồi cất lên giọng nói không chút cảm xúc: "Nhớ phải đưa người tới chỗ của quản gia.
Còn kế tiếp, chắc cậu cũng biết phải làm thế nào rồi đó?"
Lâm Khiếu Phương gật đầu.
Đến tối, khi Hoắc Việt Bách xem xong trang cuối cùng của bản hợp đồng trong phòng làm việc, anh đột nhiên ngẩng đầu và thốt lên một câu điềm tĩnh vô cùng: "Diệp Mộc Châu đâu?"
Lâm Khiếu Phương không biết ngài Cửu đột nhiên hỏi mợ chủ là để làm gì, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời: "Mợ chủ nói hôm nay mệt nên đi ngủ trước rồi."
Đi ngủ trước?
Hoắc Việt Bách nhíu mày: "Cô ấy nói gì trước khi ngủ?"
Trong đầu Lâm Khiếu Phương giờ đây hiện lên vài dấu chấm hỏi.
Anh ta im lặng một lúc lâu, mới cẩn thận nói: "Có lẽ...!mợ chủ không muốn nói gì?"
Hoắc Việt Bách thu ánh mắt lại.
Có người cứ luôn miệng nói yêu anh, vậy mà khi anh đã giúp cô giải quyết xong những kẻ gây rối thì lại không nói cảm ơn anh lấy một tiếng mà lăn ra ngủ?
Lâm Khiếu Phương ngước nhìn thời gian, đã mười hai giờ ba mươi.
Rõ ràng là đã làm xong việc rồi, sao ngài Cửu còn chưa đi ngủ, sao ngài Cửu vẫn còn ngồi ở bàn làm việc chứ? Như vậy thì một trợ lý là anh ta có muốn tan làm cũng không được.
Dù sao anh ta cũng là một mỹ nam, anh ta không muốn bị hói sớm, anh ta muốn đi ngủ.
Vì vậy, Lâm Khiếu Phương đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, mới quyết định nói: "Ngài cửu, công việc của tôi nay cũng đã giải quyết xong xuôi hết rồi, ngài xem tôi."
Có thể tan làm và về nhà nghỉ ngơi không?
Nhưng, chưa kịp nói hết nửa câu sau, Hoắc Việt Bách đột nhiên ngước mắt lên.
"Liệu cô ấy có biết chuyện quản gia và người giúp việc đó đã bị đuổi đi không?"
Lâm Khiếu Phương: "..
?".
Là trợ lý, anh ta không biết cái gì hết, nhưng lại chẳng dám hỏi bất cứ điều gì.
Anh ta chỉ có thể thành thật trả lời: "Có lẽ...!biết?"
Dù sao quản gia mới cũng đã báo tin cho mợ chủ nên chắc hẳn mợ chủ cũng biết chuyện thím Trần bị đuổi việc.
Sắc mặt của Hoắc Việt Bách tối sầm lại.
Được lắm, cô biết rõ mọi chuyện hơn nữa còn lấy đi một khẩu súng của anh, vậy mà cô lại không bày tỏ bất cứ điều gì.
Lâm Khiếu Phương nhìn ngài Cửu một lúc lâu, và đột nhiên có một suy đoán rất to gan.
Có lẽ ngài Cửu đang đợi mợ chủ đến đây để nói lời cảm ơn!
Từ sau bữa trưa cho đến mười hai giờ ba mươi phút đêm?
Nhìn sắc mặt ngài Cửu mỗi lúc một trầm mặc, Lâm Khiếu Phương khó khăn nuốt nước bọt: "Ngài Cửu, có một câu tôi không biết có nên nói hay không"
"Vậy thì đừng nói"
Lâm Khiếu Phương: "...Ngài Cửu, phụ nữ là một loài sinh vật mà khi ngài càng chiều chuộng cô ấy, cô ấy sẽ càng không coi ngài ra gì.
Ngài không thể lúc nào cũng lấy lòng cô ấy, mà còn phải cho cô ấy biết rằng không phải cô ấy không thể.
Mợ chủ không muốn nói lời cảm ơn ngài, vậy thì..."
“Cậu cho rằng tôi đang muốn lấy lòng cô ấy?” Hoắc Việt Bách cắt ngang lời Lâm Khiếu Phương.
Đây là trọng điểm sao?
Với tư cách là một cấp dưới, lúc này anh ta cảm thấy rất lo lắng và vô cùng sợ hãi, anh ta cần nhắc và cẩn thận trong từng lời nói của mình: "Không không không! Sao có thể nói là ngài Cửu lấy lòng chứ? Anh là vì tình yêu.
Ý của tôi là, ngài Cửu không cần phải quá nuông chiều mợ chủ như vậy giống như hôm nay chẳng hạn..."
"Vì tình yêu?"
Hoắc Việt Bách đột nhiên đứng dậy, người đàn ông trốn trong bóng tối, vẻ mặt mập mời không thấy rõ biểu cảm và giọng nói lạnh lùng...