Việc cảm ơn là do tôi quyết định.
Mợ chủ Hoắc sau này không được hôn tôi.
Diệp Mộc Châu đột nhiên chết lặng.
Cái gì?
Việc cảm ơn với anh chính là không được hôn anh! Đây được xem là loại cảm ơn gì chứ!
Tâm trạng của Hoắc Việt Bách rất tốt, thong thả nói: "Mợ chủ Hoắc ăn cơm thôi."
Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi cô, ngửi được nhưng lại ăn không được.
Đây là kiểu hành hạ gì thế này?
Diệp Mộc Châu nếm thử miếng bào ngư tẻ nhạt vô vị rồi đột nhiên đặt đũa xuống.
Anh nói không được hôn thì không được hôn chắc?
Cô có bao giờ nghe lời như vậy!
Mùi hương của bát cơm bào ngư quá hấp dẫn, nước sốt đậm đặc thoạt nhìn rất ngon miệng nhưng cô không nểm được gì.
.
Diệp Mộc Châu nín thở nói: "Ngài Cửu."
Hoắc Việt Bách chậm rãi nhướng mắt.
Diệp Mộc Châu nói rất nghiêm túc và đứng đắn: "Ngài Cửu, tôi phải nhắc nhở anh một chút, giết người là phạm pháp.
Mặc dù đối với ngài Cửu mà nói thì mạng người không được tính là gì nhưng tôi dù sao cũng là vợ của anh.
Nếu như tôi chết thì thế nào cũng điều tra đến anh."
Lâm Khiếu Phương vừa chạy tới đưa đồ ăn nghe thấy lời này thì cả người liền run rẩy.
Hoắc Việt Bách rất có hứng thú: "Ô?".
Diệp Mộc Châu nói xong thì hít sâu một hơi.
Sau đó đột nhiên ôm lấy vai Hoắc Việt Bách, nghiêng đầu mạnh mẽ hôn lấy anh!
Lâm Khiếu Phương: "..."
Môi mỏng của Hoắc Việt Bách khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.
Vì vậy cậu cô nói "giết người là phạm pháp" chính là nhắc nhở bản thân không được bởi vì nụ hôn của cô mà...!giết chết cô?
Diệp Mộc Châu phát hiện nụ hôn của cô ngày càng sâu, vị giác trong miệng cô ngày càng đậm hơn.
Hoắc Việt Bách dường như ngây ngẩn cả người, để mặc cô hôn.
Đầu ngón tay của người đàn ông khẽ nhúc nhích.
Ánh mắt anh buông xuống, chậc chậc.
Mặc dù mợ chủ Hoắc tuyên bố sẽ hôn anh nhưng thực tế lại là một cô gái nhỏ không có kinh nghiệm thực chiến.
Anh thậm chí còn cảm thấy có một số thứ cô vẫn cần phải học tập chăm chỉ.
Diệp Mộc Châu hồn khoảng năm phút, đợi đến lúc hôn đủ thời gian thì cô mới buông Hoắc Việt Bách ra, nuốt nước bọt nói: "Ngài Cửu, đã nói rõ rồi giết người là phạm pháp!"
Đôi môi nhợt nhạt lúc đầu của Hoắc Việt Bách giờ đã ửng đỏ.
Đầu ngón tay anh nhẹ chạm vào môi dưới, cổ họng nóng ran.
Lấy một cô vợ nhiệt tình như vậy về nhà...thật có chút thú vị.
Lâm Khiếu Phương bên ngoài xe vừa phơi nắng dưới mặt trời nóng bức vừa âm thầm hét lớn trong lòng.
Mợ chủ! Mợ chủ bị người đàn ông ra vẻ đạo mạo này lừa rồi!
Ai nói cậu chủ Cửu không muốn hôn mợ chủ? Cậu chủ rất muốn! Cậu chủ chỉ là không muốn lên tiếng! Vì vậy mới lừa mợ chủ cố ý hôn cậu chủ!
Mợ chủ như vậy mà lại bị lừa, thật sự khiến tôi thất vọng rồi!
Vì hạnh phúc của hai cậu mợ chủ, anh ta đã trả giá rất nhiều!
Quốc Tế Hoắc Bính sẽ công bố kết quả cuộc thi vào lúc ba giờ chiều.
Diệp Mộc Châu nghỉ ngơi xong, trở về phòng thiết kế trước ba giờ thì nghe thấy một đám người tụ lại ồn ào nói cái gì đó.
"Đề thi hôm nay thật khó"
"Đúng vậy, nhưng Diệp Khánh Thy khẳng định là không có áp lực rồi.
Dù sao cũng là học trò của Vân Sơ.
Tôi thấy hạng nhất chắc chắc là của Khánh Thy rồi"
Diệp Khánh Thy nở nụ cười khiêm tốn nói: "Mọi người đừng nói như vậy, đến lúc đó ai giành được hạng nhất còn tùy thuộc vào ý kiến của Quốc Tế Hoắc Bính"
"Mọi người nói xem Diệp Mộc Châu nộp bài sớm như vậy thì có thể thiết kế ra cái gì chứ?” Tường Linh Lan mỉa mai hỏi.
Vài nữ sinh có quan hệ tốt với Tường Linh Lan lập tức liền cười lớn.
"Tớ thấy cô ấy chỉ là tùy tiện vẽ hai đường thôi"
"Đồ bỏ đi như vậy sao lại không biết tự lượng sức mình nhỉ?"
Diệp Khánh Thy thở dài: “Chị ấy vẫn luôn rất thích thiết kế..
Đây chính là ước mơ của chị ấy.
Chỉ cần là chị ấy thích gì tớ đều sẽ ủng hộ, mọi người đừng nói chị ấy không có tài năng nữa.”
“Nếu như chị ấy lấy được giải thưởng thì tớ cũng sẽ vui mừng cho chị ấy.
Nếu như không lấy được giải thưởng thì tớ cũng sẽ chia cho chị ấy một nữa vinh dự của bản thân.”
“Chia cho tôi một nữa vinh dự? là ý gì?”
Lúc này ngoài cữa truyền đến một giọng nữ.