Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối


Giản Ngưng Tuyết chạy ra khỏi biệt thự, theo sau là một người phụ nữ đứng tuổi.

Giản Ngưng Tuyết chạy đến muốn nắm lấy tay Hoắc Việt Bách, nhưng dường như đã bị dọa khi nhìn thấy Diệp Mộc Châu, liên tục lùi về sau mấy bước, vẻ mặt mang theo chút sợ hãi, run rẩy nói: "Diệp, cô Diệp".

Diệp Mộc Châu nheo mắt lại, cô ta làm ra dáng vẻ đó cho ai xem?
Ánh mắt của người phụ nữ đứng tuổi phía sau, nhìn chằm chằm Diệp Mộc Châu với vẻ dữ tợn!
Ồ...!Hóa ra là làm cho người phụ nữ này xem.

Nhìn vẻ mặt giận mà không dám nói gì của chú Chương, cộng thêm việc người phụ nữ này có thể tự do ra vào biệt thự Thủy Nguyệt.

Khả năng chỉ có thể là một người - mẹ ruột của Hoắc Việt Bách, bà Hoắc.

Bà Hoắc choàng một lớp lông trên tay, vừa quý phái vừa không làm mất đi vẻ thanh tao, trang sức, quần áo, giày dép khắp người đã nói lên rằng, bà ta là một người tinh tế và xa xỉ tới mức nào.

Giản Ngưng Tuyết mặc một chiếc váy nạm đá quý trên đai thắt eo, mái tóc cũng được chải chuốt một cách rất tinh tế.

Chỉ có Diệp Mộc Châu, mặc bộ đồ đồng phục đơn giản của trường đại học Thanh Kiều, người bọn họ đều thấy khinh
bỉ dáng vẻ này của cô vô cùng.

Bà Hoắc lạnh lùng quan sát Diệp Mộc Châu một lượt, rồi cười lạnh nói: "Cô là Diệp Mộc Châu"

Giọng điệu khinh thường, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi cho Diệp Mộc Châu.
Ánh mắt Hoắc Việt Bách trầm xuống.

Diệp Mộc Châu liếc nhìn về phía Giản Ngưng Tuyết.

Ồ, hóa ra là tìm được chỗ dựa vững chắc rồi.

Giản Ngưng Tuyết cướp lời Diệp Mộc Châu nói trước: "Dì Tình, đây là cô Diệp.."
"A, đúng thật là có dáng vẻ dụ dỗ, còn nhỏ tuổi mà đã giở trò quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, đúng là cũng không tệ! Ngưng Tuyết, cháu không cần phải sợ loại người để tiện, không biết trên biết dưới này mãi mãi không thể trở thành bà chủ của nhà họ Hoắc được!"
Ý cười dịu dàng trên mặt Diệp Mộc Châu dần trầm xuống.

Bà Hoắc cười khẩy: "Hoắc Việt Bách, con phải lấy Ngưng Tuyết, phải đối xử tốt với con bé! Đưa một người phụ nữ không đứng đắn về nhà, con có ý gì? Mẹ quyết định, bắt đầu từ hôm nay Ngưng Tuyết sẽ đến Thủy Nguyệt Vân Sơn ở để bồi đắp tình cảm với con"
Bầu không khí lập tức như bị đóng băng.

Bỗng nhiên Hoắc Việt Bách mở hai mắt, ánh mắt vô cùng hung hăng đảo quanh mọi người một lượt, hắng giọng một tiếng rồi chậm rãi nói.

"Bà Hoắc có được Phượng Lệnh rồi sao?" Cả người bà Hoắc run lên!
Phượng Lệnh...! Phượng Lệnh tượng trưng cho nữ chủ nhân của ngôi nhà này, bà ta không có!
Bà Hoắc không cam lòng: "Việt Bách, mẹ là mẹ ruột của con, có thể hại con được sao? Vui chơi thì được, nhưng người phụ nữ này cũng nên biết rõ thân phận của mình, còn muốn.

thay vị trí của Ngưng Tuyết? Cô ta nằm mơ đi! Việt Bách, con nghe lời mẹ, ly hôn với cô ta đi!".

Hoắc Việt Bách không hề để ý đến lời của bà ta, vươn tay ra nói với Diệp Mộc Châu: "Đi"
Thái độ của anh khiến cho bà Hoắc kích động.

Chỉ vì không có Phượng Lệnh, cho nên ngay cả mẹ ruột là bà ta đây Hoắc Việt Bách cũng không nghe lời sao?
Nhưng Phượng Lệnh của nhà họ Hoắc, dễ dàng có được vậy à? Bà ta mình không có thì bà nội của Hoắc Việt Bách cũng không có, đã hơn một trăm năm Phượng Lệnh vô chủ rôi!
Giản Ngưng Tuyết cắn răng, cả người vừa yếu ớt vừa bất lực: "Dì Tình, không sao, dì tuyệt đối đừng vì con mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của dì với anh Việt Bách".

Lúc này Bà Hoắc mới nhớ ra mục đích của ngày hôm nay, vẻ mặt trầm xuống: "Đi, chúng ta vào trong, dì không tin thằng bé vì con hồ ly tinh kia mà đuổi dì đi!"
Diệp Mộc Châu biết Phượng Lệnh này được nữ chủ nhân nhà họ Hoắc bảo quản rất kỹ.

Lời của chủ nhân nhà họ Hoắc nói một là một, hai là hai, trừ khi Phượng Lệnh xuất hiện.

Người nắm giữ Phượng Lệnh, cũng là người duy nhất có thể ra lệnh cho chủ nhân nhà họ Hoắc.

Thường thì Phượng Lệnh sẽ giao cho vợ hoặc là mẹ ruột của chủ nhân.


Bà Hoắc là vở của chủ nhân tiền nhiệm nhà họ Hoắc, người gọi là mẹ ruột của chủ nhân nhà họ Hoắc bây giờ này
lại chưa bao từng có được Phượng Lệnh.

"Thế Phượng Lệnh nằm ở đâu?" Diệp Mộc Châu tò mò.
Ánh mắt Hoắc Việt Bách trầm xuống.

Diệp Mộc Châu liếc nhìn về phía Giản Ngưng Tuyết.

Ồ, hóa ra là tìm được chỗ dựa vững chắc rồi.

Giản Ngưng Tuyết cướp lời Diệp Mộc Châu nói trước: "Dì Tình, đây là cô Diệp.."
"A, đúng thật là có dáng vẻ dụ dỗ, còn nhỏ tuổi mà đã giở trò quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, đúng là cũng không tệ! Ngưng Tuyết, cháu không cần phải sợ loại người để tiện, không biết trên biết dưới này mãi mãi không thể trở thành bà chủ của nhà họ Hoắc được!"
Ý cười dịu dàng trên mặt Diệp Mộc Châu dần trầm xuống.

Bà Hoắc cười khẩy: "Hoắc Việt Bách, con phải lấy Ngưng Tuyết, phải đối xử tốt với con bé! Đưa một người phụ nữ không đứng đắn về nhà, con có ý gì? Mẹ quyết định, bắt đầu từ hôm nay Ngưng Tuyết sẽ đến Thủy Nguyệt Vân Sơn ở để bồi đắp tình cảm với con"
Bầu không khí lập tức như bị đóng băng.

Bỗng nhiên Hoắc Việt Bách mở hai mắt, ánh mắt vô cùng hung hăng đảo quanh mọi người một lượt, hắng giọng một tiếng rồi chậm rãi nói.

"Bà Hoắc có được Phượng Lệnh rồi sao?" Cả người bà Hoắc run lên!
Phượng Lệnh...! Phượng Lệnh tượng trưng cho nữ chủ nhân của ngôi nhà này, bà ta không có!
Bà Hoắc không cam lòng: "Việt Bách, mẹ là mẹ ruột của con, có thể hại con được sao? Vui chơi thì được, nhưng người phụ nữ này cũng nên biết rõ thân phận của mình, còn muốn.

thay vị trí của Ngưng Tuyết? Cô ta nằm mơ đi! Việt Bách, con nghe lời mẹ, ly hôn với cô ta đi!".


Hoắc Việt Bách không hề để ý đến lời của bà ta, vươn tay ra nói với Diệp Mộc Châu: "Đi"
Thái độ của anh khiến cho bà Hoắc kích động.

Chỉ vì không có Phượng Lệnh, cho nên ngay cả mẹ ruột là bà ta đây Hoắc Việt Bách cũng không nghe lời sao?
Nhưng Phượng Lệnh của nhà họ Hoắc, dễ dàng có được vậy à? Bà ta mình không có thì bà nội của Hoắc Việt Bách cũng không có, đã hơn một trăm năm Phượng Lệnh vô chủ rôi!
Giản Ngưng Tuyết cắn răng, cả người vừa yếu ớt vừa bất lực: "Dì Tình, không sao, dì tuyệt đối đừng vì con mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của dì với anh Việt Bách".

Lúc này Bà Hoắc mới nhớ ra mục đích của ngày hôm nay, vẻ mặt trầm xuống: "Đi, chúng ta vào trong, dì không tin thằng bé vì con hồ ly tinh kia mà đuổi dì đi!"
Diệp Mộc Châu biết Phượng Lệnh này được nữ chủ nhân nhà họ Hoắc bảo quản rất kỹ.

Lời của chủ nhân nhà họ Hoắc nói một là một, hai là hai, trừ khi Phượng Lệnh xuất hiện.

Người nắm giữ Phượng Lệnh, cũng là người duy nhất có thể ra lệnh cho chủ nhân nhà họ Hoắc.

Thường thì Phượng Lệnh sẽ giao cho vợ hoặc là mẹ ruột của chủ nhân.

Bà Hoắc là vở của chủ nhân tiền nhiệm nhà họ Hoắc, người gọi là mẹ ruột của chủ nhân nhà họ Hoắc bây giờ này
lại chưa bao từng có được Phượng Lệnh.

"Thế Phượng Lệnh nằm ở đâu?" Diệp Mộc Châu tò mò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận