Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối


Tần Dật Thanh cắt ngang: “Xem ra, tôi và tổng giám đốc Diệp không thể nào tiếp tục tiến hành hợp tác với nhau rồi.

Nếu thật sự là một người không biết phân phải trái, đem tài sản của con gái trong giá thú đưa cho con gái riêng, để con gái riêng đè đầu cưỡi cổ con gái trong giá thú.

Tôi thật sự không tin được vào biểu hiện của tổng giám đốc Diệp khi sau này chúng ta có hợp tác”.
Anh ta phủi bụi vô hình trên vai: “Tổng giám đốc Diệp, chào ông”
Hds âm thầm giật mình! Tần Dật Thanh đầu tư tận hơn ba mươi triệu đô đấy!
Đối với nhà họ Diệp chẳng ra sao như hiện tại mà nói, thì hơn ba mươi triệu đô ấy chẳng khác gì tiền cứu mạng.
Nếu như Tần Dật Thanh đi rồi, thì ông ta kiếm đâu ra số tiền đầu tư lớn như thế nữa?

Hết lần này tới lần khác, Tần Dật Thanh không biết Diệp Mộc Châu ác độc đến nhường nào, chỉ cho rằng ông ta bất công vì con gái riêng, nhưng việc ông ta thiên vị Khánh Thy đều có lý do!
Khánh Thy nghe lời, thông minh, Diệp Mộc Châu thì chỉ biết gây chuyện, ông ta cũng bất đắc dĩ lắm mới từ bỏ Diệp Mộc Châu, nếu không thì sao ông ta lại nỡ bỏ đứa con mà vợ cả của mình sinh ra chứ?
Nhưng bây giờ Tần Dật Thanh càng ngày càng đi quá giới hạn, khoản đầu tư này hao tốn rất nhiều sức lực của ông ta, nếu anh ấy rút vốn thì coi như toàn bộ nhà họ Diệp đi tong.
Diệp Gia Trường nhìn Diệp Khánh Thy một chút, trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, ông ta vội vàng chạy tới, trưng ra vẻ mặt nịnh nọt..
“Tổng giám đốc Tần! Cậu hiểu lầm rồi! Sao tôi lại là một người cha như thế được chứ? Tất cả đều là hiểu lầm thôi! Chiếc xe này không phải của Khánh Thy, là của Mộc Châu, tổng giám đốc Tần.”
Gương mặt Diệp Khánh Thy tái nhợt đi: “Cha..”
Đó là xe của cô ta, là vốn liếng để cô ta có thể khoe khoang, sao giờ lại là của Diệp Mộc Châu rồi?
Nhưng bây giờ Diệp Gia Trường không còn tâm trạng để ý đến Diệp Khánh Thy nữa rồi, ông ta còn đang lo lấy lòng: “Tổng giám đốc Tần, vì chiếc xe này quá quý giá cho nên Mộc Châu không muốn dùng lắm thôi, chứ từ trước Mộc Châu!”
Tần Dật Thanh nhếch miệng cười: “Thật sao?
Ánh mắt Diệp Gia Trường lạnh lùng nhìn về phía Diệp Mộc Châu, hận không thể bóp chết đứa con bất hiếu này, nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể nói:
“Đúng vậy đấy tổng giám đốc Tần, dù sao Khánh Thy cũng chỉ là con gái riêng, mẹ của nó là người thứ ba, không ra gì, sau này công ty và nhà họ Diệp vẫn phải giao cho Mộc Châu, tôi...!Vì thế nên tôi mới hơi thiên vị con bé một chút, muốn cho nó mượn chiếc xe này để tới nhà họ Giản, Khánh Thy là con gái riêng nên nó không có xe!”
Lồng ngực Diệp Khánh Thy phập phồng lên xuống, nước mắt tràn ra cả hốc mắt, cả người gần như không đứng vững nổi.
Lúc này Tần Dật Thanh mới mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp không bị người thứ ba và con gái riêng làm cho mụ mẫm đầu óc, thì lần hợp tác này có thể tiến hành.

Tôi cũng muốn tới nhà họ Giản, tiện đường có thể đưa cô cả nhà họ
Diệp một đoạn, về phần Diệp Khánh Thy..”
Tần Dật Thanh cười lạnh: “Tổng giám đốc Diệp cũng đã nói cô ta vốn không có xe, vừa nãy còn định mưu toan chiếm xe của cô cả, vậy thì như tổng giám đốc Diệp nói, để cô ta đi bộ tới nhà họ Giản đi.


Nếu như tổng giám đốc Diệp không làm được.”
Sao Diệp Gia Trường không nghe ra được sự uy hiếp từ trong lời nói của Tần Dật Thanh, vội vàng cắn răng: “Làm được, làm được! Diệp Khánh Thy, con đi bộ tới nhà họ Giản đi!”
“Cha!” Diệp Khánh Thy khóc lên khóc xuống, khóc đến mức cả người như mềm đi..
Tần Dật Thanh lịch sự làm một động tác “Mời”: “Cô Diệp, mời”
Diệp Mộc Châu chậm rãi lên xe.
Cô cười khẽ, quay đầu nói: “Em gái, xin lỗi nhé, em muốn đi bộ thì đi đi.

Thực ra chị cũng không đành lòng, nhưng mà tổng giám đốc Tần và cha đã nói thế thì chị không thể không nghe được.

Haiz...!Kiếp sau em vẫn nên đầu thai tốt một chút đi, nếu không cả đời này cứ phải mang cái danh con gái riêng, tủi thân lắm” .
Chiếc xe nghênh ngang rời đi, cuối cùng Diệp Khánh Thy cũng không nhịn được sự uất ức này nữa, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Diệp Gia Trường đau lòng: “Khánh Thy, con phải nhẫn nhịn, suy nghĩ vì mục tiêu cuối cùng! Đợi đến khi khoản đầu tư này đã được chứng thực rồi, cha sẽ đuổi Diệp Mộc Châu ra khỏi nhà, để con làm cô cả của nhà họ Diệp!”
“Đến lúc đó toàn bộ nhà họ Diệp sẽ là của con!”.

Khi chỉ còn cách nhà họ Giản một đoạn ngắn, xe của Tần
Dật Thanh bỗng nhiên bị người khác chặn lại.
Anh ấy nhíu mày: “Ai có mắt như mù thế, đi chặn xe của anh, muốn chết à?”
Diệp Mộc Châu đang ngồi ở ghế lái phụ chơi điện thoại ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Hoắc Việt Bách mặc một chiếc áo gió tựa lên lan can cách đó không xa, nghe thấy tiếng phanh xe thì hơi ngước mắt lên: “Bà Hoắc”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận