Bà Xã Là Nhất


Diệu Hàm đi đến trước mặt Hân Nghiên, vươn cánh tay thon dài kéo nàng vào lòng.

Cúi đầu hôn lên trán nàng, ngửi mùi hương thơm ngát dễ chịu trên người nàng.

Khác với nước hoa tầm thường của những phụ nữ khác, là một loại mùi cơ thể tự nhiên nhất, khiến cô có chút lưu luyến.

Nhìn thấy hành động thân mật của hai người, không ít học sinh đi ngang qua cổng trường đều ngạc nhiên.

"Đó không phải Hân Nghiên của khoa tài chính sao, người phụ nữ bên cạnh cô ấy là ai thế, thật đẹp!"
"Ai biết, cậu không nghe nói sao, hôm nay cả thành phố B đều bùng nổ rồi, ngày hôm qua hôn sự của cô chủ nhà họ Tưởng và cậu cả nhà họ Thẩm thất bại rồi.

Nghe nói là cô chủ nhà họ Tưởng lén lút tằng tịu với tên đàn ông khác trong phòng nghỉ ngay tiệc đính hôn bị người ta phát hiện, chậc chậc, không ngờ Tưởng Mịch thanh thuần tốt bụng kia lại có thể là một người không biết xấu hổ!"
"Ha, tôi thấy Hân Nghiên này cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu, vừa mới chia tay với Thẩm Hạo đã qua lại với phụ nữ khác, rõ ràng là muốn tiền của người phụ nữ này rồi!"
"Tôi còn nghe nói Hân Nghiên này bị đuổi khỏi nhà họ Tưởng rồi đó, chậc chậc, nghĩ đến thấy thật là đáng thương mà!"
!
Nghe thấy tiếng thảo luận vang lên ở xung quanh, vẻ mặt Diệu Hàm lại càng lạnh lẽo hơn.

Đôi mắt sâu thẳm hung hăng quét nhìn mọi người, đám người vốn đang nghị luận châm chọc Hân Nghiên đều hoảng sợ rời đi.

"Em vẫn ổn chứ?" Diệu Hàm hơi lo lắng hỏi người phụ nữ trong lòng, cau mày, có chút lo lắng chuyện của nhà họ Tưởng tạo thành quấy nhiễu nhất định với nàng.

"Tôi rất tốt!" Hân Nghiên giãy khỏi vòng ôm của Diệu Hàm, mày nhíu chặt, nàng vẫn có chút mâu thuẫn với cái ôm xa lạ này.

"Đã ăn cơm chưa, dẫn em đến một quán nông thôn rất đặc sắc ăn cơm, chắc chắn em chưa từng ăn!" Không đợi Hân Nghiên trả lời, Diệu Hàm đã kéo nàng lên xe, còn tự mình cúi người cài dây an toàn cho Hân Nghiên.

Một giây sau, xe Maybach đã vững vàng rời khỏi cổng trường chạy về phía trước.

Hân Nghiên ngẩn người nhìn phong cảnh phía trước, mắt thấy xe trên đường ngày càng ít, đường đi cũng ngày càng hẻo lánh, không nhịn được nhăn mày, quay đầu nhìn Diệu Hàm đang lái xe bên cạnh.

"Chúng ta đang đi đâu thế?"
"Sao thế, sợ tôi mang em đi bán à? Yên tâm, không bán được!"
Diệu Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Hân Nghiên đang nhíu mày cảnh giác ở bên cạnh, cười khẽ một tiếng, cảm thấy cô gái này như thế rất đáng yêu, không khỏi nói: "Ăn đồ ăn nông thôn, đương nhiên phải đến ngoại ô ăn rồi!"
Nghe thấy lời nói của Diệu Hàm, Hân Nghiên theo bản năng không muốn đi cùng người phụ nữ nguy hiểm này, từ chối: "Không cần, tôi không muốn đi, cô thả tôi xuống ở chỗ này đi!"
"Kít! "
Nghe thấy lời Hân Nghiên nói, Diệu Hàm đạp xuống chân thắng, bánh xe xoay chuyển phát ra tiếng ma sát chói tai, sau đó thì dừng lại.

Diệu Hàm vẻ mặt khó coi nhìn Hân Nghiên, thấy khuôn mặt nàng vô cùng lạnh lùng thì hơi không vui, đáy mắt u ám lóe lên ánh sáng sắc bén mang theo mấy phần giận dữ.

Giận người phụ nữ này không biết điều!
Bàn tay thon dài kéo Hân Nghiên qua, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay giữ gáy nàng, cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng lần nữa.

Chỉ mới tách nhau ra một ngày, vị ngọt trong miệng Hân Nghiên lại khiến cô nhớ muốn chết, tựa như phát điên vậy, cô phát hiện người phụ nữ này chính là thuốc độc, mà cô đã dần nghiện rồi.

Nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt điên cuồng đoạt lấy hơi thở nàng, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng của Hân Nghiên, vội vàng thăm dò vào trong, lướt qua từng chỗ ngọt ngào trong miệng nàng.

Không ngừng mút lấy, hết sức triền miên, giống như hôn thế nào cũng thấy không đủ vậy, cánh tay ôm lấy eo nhỏ của nàng cũng càng siết chặt hơn.

"Ừm! "
Bị Diệu Hàm hôn điên cuồng một trận, Hân Nghiên có chút ý loạn tình mê.

Khuôn mặt yêu kiều quyến rũ hơi ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, phát ra tiếng than nhẹ, khiến cả người Diệu Hàm càng điên cuồng nóng lên, hơi thở bá đạo không ngừng phả lên chóp mũi của nhau.

Nhưng cũng vì một tiếng than nhẹ này khiến Hân Nghiên lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt hoảng hốt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, nàng đẩy mạnh Diệu Hàm ra, tháo dây an toàn muốn xuống xe.

Mở mấy lần đều không mở ra được, Diệu Hàm đã khóa cửa xe lại từ lâu rồi, sao có thể thả Hân Nghiên đi được.

Hân Nghiên chỉ có thể tức giận trừng Diệu Hàm, ánh mắt lạnh như băng, đôi môi đỏ mọng ướt át vừa bị hôn dính ánh nước lấp lánh.

Nét xinh đẹp quyến rũ trên mặt vẫn chưa tan đi, Diệu Hàm nhìn thấy tất cả, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Thân thể của em thành thật hơn miệng em nhiều!" Thật lâu sau đó, Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên đang oán giận, lười nhác cười khẽ nói ra một câu.

"Tôi phải về rồi, bạn cùng phòng của tôi vẫn đang đợi!" Đáy mắt Hân Nghiên hơi lạnh lùng, đưa tay lau đi chất lỏng bên môi.

"Ăn cơm trước, ăn cơm xong tôi đưa em về, nhớ kỹ, sau này phải nghe điện thoại của tôi, có nghe không?" Giọng điệu của Diệu Hàm mang theo mấy phần mạnh mẽ và bá đạo, sâu xa nhìn Hân Nghiên.

Hân Nghiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, không chút để ý tới người phụ nữ ở bên cạnh.

"Hân Nghiên!" Thấy người phụ nữ bên cạnh không thèm nhìn mình, vẻ mặt Diệu Hàm lập tức trở nên nặng nề.

"Tôi sẽ không làm người phụ nữ của cô, cô hết hy vọng đi!" Hân Nghiên lạnh lùng mở miệng, sau đó lại lên tiếng, mang theo áp bức lạnh như băng: "Mở cửa!"
Lại nghe thấy câu nói này lần nữa, Diệu Hàm không khỏi giận đến bật cười, trên khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy ý cười nguy hiểm, đáy lòng vô cùng tức giận "cạch" một tiếng mở khóa.

Người phụ nữ này thật sự cho rằng mình ăn no rỗi việc mới tìm nàng à, sắc mặt Diệu Hàm khó coi đến cực điểm!
Xe mở khóa, Hân Nghiên không hề quan tâm lúc này có phải đang ở nơi hoang vu hay không, mở cửa ra lập tức xuống xe, không thèm liếc mắt nhìn Diệu Hàm, tức giận đi ngược về sau.

"Bộp!"
Nhìn thấy hành động khiến người ta bực bội của Hân Nghiên, Diệu Hàm đánh một quyền lên tay lái, vẻ mặt u ám, đạp lên chân ga chạy về phía trước.

Cảm giác thấy xe phía sau đã rời đi, Hân Nghiên vẫn thờ ơ như trước.

Tuy Diệu Hàm tức giận lái xe rời đi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Hân Nghiên qua kính chiếu hậu, phát hiện dáng vẻ thờ ơ của nàng lập tức càng tức giận hơn, rồi lại không nỡ để người phụ nữ này tự mình trở về trường, nhỏ giọng rủa một tiếng, lái xe đến trước mặt Hân Nghiên, lạnh lùng quát.

"Lên xe, tôi đưa em về!"
"Không cần!" Hân Nghiên đưa mắt nhìn thoáng qua Diệu Hàm, không phải người phụ nữ này đã rời khỏi rồi sao?
"Tôi bảo em lên xe, trừ khi em muốn tôi bế em lên!" Sắc mặt Diệu Hàm nguy hiểm âm u, nhìn Hân Nghiên nói.

Hân Nghiên bĩu môi, không tình nguyện lên xe, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui