Bà Xã Là Nhất


Hân Nghiên cười lạnh, giọng nói lạnh như băng mỉa mai hùng hổ hăm dọa, không hề cho Vĩnh Khiêm chút mặt mũi nào, dáng vẻ kiêu ngạo như bà hoàng thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt.
Không thể không thừa nhận rằng khi nhìn thấy Vĩnh Khiêm lần nữa, cái người phụ nữ dịu dàng mà bản thân đã từng yêu say đắm, sâu trong đáy lòng cuối cùng cũng không có chút lay động nào, ngoại trừ sự hận thù vô bờ vẫn chiếm ở trong lòng, không thể nào quên.
Ngày trước nàng mù lòa kiểu gì mới có thể nhìn trúng người phụ nữ như vậy chứ, hẳn là bị vẻ ngoài dịu dàng sầu muộn của người phụ nữ này lừa gạt rồi.
"Nghiên Nghiên, em nhất định phải nói chuyện với chị kiểu đấy sao?"
Vĩnh Khiêm biến sắc mặt, trên mặt khi nhìn Hân Nghiên mang theo mấy phần quyến luyến, lại có thêm mấy phần bất mãn, so với giọng nói dịu dàng khi trước thì thêm mấy phần lạnh lùng.
"Nếu không thì sao? Cô cả nhà họ Vĩnh có chỉ thị gì ư?"
Hân Nghiên nhíu mày, cười lạnh, nhìn Vĩnh Khiêm trước mặt đang có thêm mấy phần lạnh lùng này thì càng mỉa mai coi thường.
Rốt cuộc cũng không giả vờ được nữa chứ gì, cởi bỏ phần dịu dàng kia đi, người phụ nữ trước mặt này cũng chỉ như thế thôi.
Lúc này nhìn thấy Vĩnh Khiêm, trong đáy lòng Hân Nghiên có sự chán ghét khó nói và buồn nôn.
Thấy bộ dạng của Hân Nghiên, sắc mặt Vĩnh Khiêm nhợt nhạt đi, ánh mắt dịu dàng để lộ sắc thái thất vọng, nhìn Hân Nghiên chăm chú.
"Nghiên Nghiên, sao em lại trở thành thế này rồi, trước đây em không như thế?"
Hân Nghiên chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn người phụ nữ trước mắt này, đến lúc này vẫn giả vờ trước mặt mình, chị ta không ngại mệt, nhưng nàng cũng chán ghét rồi, cười lạnh châm biếm nói.
"cô cả nhà họ Vĩnh đây cũng nói đó là ngày trước, người đều như thế giới thôi, đều sẽ thay đổi, đúng không? Ngược lại thì cô Khiêm đây lại không thay đổi chút nào, vẫn như xưa...!giả vờ giả vịt, làm người ta buồn nôn!"
Ánh mắt đầy vẻ chán ghét và vứt bỏ mang theo sự lạnh lùng nồng nặc và sự chế giễu.
Bị nói như thế, sắc mặt Vĩnh Khiêm càng trắng hơn, cả người đều run rẩy, ánh mắt thất vọng tràn đầy sự đau khổ và đau lòng: "Nghiên Nghiên..."
"Được rồi, đừng giả vờ nữa, ở đây không có ai khác, chị giả vờ giả vịt như vậy mà không thấy buồn nôn sao? Tôi xem mà dạ dày khó chịu lắm rồi!"
Hân Nghiên lại cười lạnh lên tiếng giễu cợt, giống như không hề thấy mặt mày và sắc mặt tái xanh trên mặt Vĩnh Khiêm.
Ôi chao, Vĩnh Khiêm, chị mới vậy mà không chịu nổi rồi sao? Vậy chị có từng nghĩ tới lúc chị phản bội tôi thì tôi đau lòng nhiều thế nào chưa.
Chị từng nghĩ tới chuyện người chị yêu nhất và khuê mật phản bội là chuyện đáng buồn và nực cười thế nào không? Chị có từng nghĩ tới năm tôi mười tám tuổi, mỗi ngày tôi ở bệnh viện tâm thần đều bị hủy hoại là kiểu sống không bằng chết như thế nào không?
Tất cả sự đau khổ của tôi đều do các người đặt lên trên người tôi, là các người đẩy tôi xuống vực thẳm địa ngục! Bây giờ vẫn còn giả vờ làm người tốt trước mặt tôi, đúng là làm người ta quá buồn nôn rồi!
Các người thật sự cho rằng mạng sống của Hân Nghiên tôi ti tiện nhiều như thế sao?
Vĩnh Khiêm nhìn Hân Nghiên như thế, cũng biết không có cách nào trò chuyện, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm thâm trầm, làm người ta không thể nhìn thấu, đột nhiên ngước mắt nhìn Hân Nghiên rồi chất vấn.
"Chuyện trên báo là em làm sao?"
"Đúng thì thế nào, mà không đúng thì sao? Cô cả Vĩnh không phải rất lợi hại sao, nếu lợi hại như thế có thể đè những tin tức kia xuống thì tự nhiên cũng có bản lĩnh tra ra thôi!" Hân Nghiên cười lạnh.
"Nghiên Nghiên, đừng chơi với lửa có ngày chết cháy đấy! Em có biết tai tiếng như thế một khi bùng nổ sẽ có hậu quả gì không!"
Vĩnh Khiêm thay đổi dáng vẻ dịu dàng lúc nãy đi, mày nhíu chặt, lúc này trên mặt cô ta hiện lên sự lạnh lùng và tức giận, còn có cả cảnh cáo và quan tâm.
"Hậu quả ấy à, há, có quan hệ gì với tôi đâu.

Cô Khiêm tìm được chứng cứ thì có thể kiện tôi!" Hân Nghiên cười lạnh nhìn Vĩnh Khiêm, gương mặt tinh tế trong trẻo lạnh lùng mang đầy giễu cợt và khinh thường.
Đúng, chính là khinh thường!
Hân Nghiên như thế rất xa lạ với Vĩnh Khiêm, xa lạ đến mức khó hiểu đáng sợ, đáy lòng đột nhiên hiện lên một cảm giác nóng này, nhưng lại bị đè nén xuống.
"Em không cần phải kích thích chị, chị sẽ không làm thế với em, càng sẽ không kiện em.

Chị chỉ muốn nói với em một tiếng, nhà họ Vĩnh và nhà họ Cơ thì em không chơi nổi, thế nên đừng đùa với lửa như thế, nếu không ngay cả chị cũng không bảo vệ em được!"
Vĩnh Khiêm nói ra lời nói từ nội tâm, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt Hân Nghiên thì lại là sự mỉa mai khó nói và hung ác nham hiểm.
Sẽ không đối với nàng như thế nào, bảo vệ nàng?
Đúng là không có chuyện nào buồn cười hơn cả chuyện này.

Vậy thì những thứ mà nàng từng trải qua gọi là cái gì, nàng đau khổ giãy giụa suốt một năm ở bệnh viện tâm thần thì coi là gì?
"Vĩnh Khiêm, chị cho rằng chị là ai chứ? Hân Nghiên tôi muốn làm gì, muốn làm thế nào thì vẫn chưa tới lượt chị nói cho tôi.

Sau này có thấy tôi thì nhớ đi đường vòng, tôi đây nhìn thấy chị sẽ cảm thấy rất buồn nôn!"
Giọng nói lạnh như băng mang theo khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng nói.
"Nghiên Nghiên..." Sắc mặt Vĩnh Khiêm càng nhợt nhạt, còn muốn mở miệng, lại bị Đông Phương Thế Kiêu ở bên cạnh thấy rõ quan hệ lạnh lùng ngắt lời.
"Hân Hân nhà tôi cảm thấy chị buồn nôn, chị không nghe được à? Đường đường là cô cả nhà họ Vĩnh ở thủ đô này thì ra lại là người điếc, đúng là buồn cười."
Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng nói, đầy vẻ châm chọc và khinh bỉ.
Mẹ nó chứ không chơi nổi nhà họ Vĩnh và nhà họ Cơ ư, Vĩnh Khiêm này đúng là coi nhà họ Vĩnh của cô ta trâu bò quá nhỉ.
Đúng là nực cười, lời này mà cũng dám nói trước mặt Hân Hân nhà cô, Hân Hân nhà cô là ai chứ?
Đây chính là người có danh hiệu "Công Tử", thủ lĩnh của Đế quốc Ám Dạ, tổ chức ngầm lớn nhất toàn cầu.
Có ai không biết Đế quốc Ám Dạ gần như lũng đoạn chín mươi ba phần trăm thị trường giao dịch vũ khí đạn dược toàn cầu, một phần tư thị trường chứng khoán toàn cầu, còn có trụ sở bí mật của chính mình ở Italia.
Không chỉ thế, người tài bên trong Đế quốc Ám Dạ rất nhiều, danh sách thủ hạ của "Công Tử" gần như đều là người xuất sắc xếp hạng nhất trên bảng toàn cầu.
Không ai biết vị "Công Tử" này là ai, cũng không ai biết căn cứ của Đế quốc Ám Dạ đặt ở đâu, nhưng mà thế lực mạnh mẽ của Đế quốc Ám Dạ phân bố khắp đủ làm toàn cầu xôn xao.
Không ít thế lực quân đội muốn tìm ra vị "Công Tử" này của Đế quốc Ám Dạ nhưng vẫn bị thế lực và thực lực mạnh mẽ của nội bộ Đế quốc Ám Dạ làm cho chấn động, nhiều năm như vậy vẫn luôn không có chút manh mối nào.
Chủ yếu nhất là, khi thị trường của Đế quốc Ám Dạ ngày càng lớn mạnh, vũ khí đạn dược gần như đều đặt mua ở Đế quốc Ám Dạ, nguyên nhân chính là vậy, nên Đế quốc Ám Dạ làm cho thế lực các nước vừa yêu vừa hận!
Đối với vị "Công Tử" thấy đầu không thấy đuôi trong truyền thuyết này cũng phải kính trọng ba phần!
Mà thị trường chứng khoán mạnh mẽ của Đế quốc Ám Dạ làm cho không ít thế lực và người lãnh đạo quốc gia ào ào đỏ mắt, tài khoản kếch xù đó có thể so với quốc khố một quốc gia.
Huống chi ngoại trừ tầng thân phận là "Công Tử" của Đế quốc Ám Dạ ra, Hân Hân còn có một thân phận khác.
Thân phận bối cảnh và quyền thế địa vị mạnh mẽ như thế, Vĩnh Khiêm còn lại nói Hân Hân nhà cô không chơi nổi, mẹ nó, chỉ cần Hân Hân nhà cô vui, một phút ném quả lựu đạn oanh tạc nhà họ Vĩnh nho nhỏ của cô ta!
Nghe được giọng nói đột nhiên chen ngang ngắt lời, sắc mặt Vĩnh Khiêm càng không tốt, đặc biệt là lúc nghe được sự giễu cợt và khinh thường trên người phụ nữ tóc vàng này, sắc mặt càng âm trầm hơn.
"Nghiên Nghiên, bình thường kết bạn thì cẩn thận chút mới tốt, quen biết mấy người bạn lộn xộn sẽ ảnh hưởng không tốt đến em!" Vĩnh Khiêm lạnh lùng nói, cau mày nhìn đầu tóc nhuộm vàng rực của Đông Phương Thế Kiêu.
"cô cả Khiêm nên tự quản lí chuyện của mình đi, chuyện của tôi không cần chị quan tâm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui