Dựa vào độ cao của con dao gác trên cổ, Khấu Kiệt phán đoán, người này cao chừng 1m68, mà anh lại cao 1m9, vậy, người này, hẳn là….
"Yến Hoài? Là em ư?" Khấu Kiệt hạ thấp giọng, trong lòng trở nên kích động, trực giác của cô ấy so với mình còn cao hơn.
"Là anh?" Yến Hoài cũng nhỏ giọng: "Không sợ chết? Tới nơi này làm gì!"
"Bảo vệ em." Khấu Kiệt nói ra không chút suy nghĩ.
"Dựa vào anh?" Yến Hoài quan sát người đàn ông này từ trên xuống dưới một phen, ngoại trừ chiều cao, dường như những phương diện khác anh ta chẳng thể sánh nổi mình! Còn bị mình kề dao vào cổ!
Yến Hoài lấy dao về: “Nếu muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho anh!" Giọng nói kia lạnh lùng, dường như hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.
Nhưng, Khấu Kiệt không hề quan tâm đến chuyện này, vốn dĩ anh biết tính cách của cô đôi khi trở nên lạnh lùng, thỉnh thoảng lại thay đổi thành một con người khác.
Lúc này Khấu Kiệt liền kéo cô qua một bên: “Nghe này, nếu như không thể ở lại đây, em hãy nhớ bò xuống từ cửa sổ, anh hỗ trợ cho em.”
"Anh nên biết, tôi xuất thân là bộ đội đặc chủng! Những chuyện này, anh tự lo cho mình trước đi!” Yến Hoài nhìn anh với vẻ khinh thường, anh ta thật sự xem mình là bông hoa trong nhà kính, không thể chịu đựng nổi mưa to gió lớn sao?
"Anh chỉ quan tâm đến việc em có bị thương hay không, mà không phải để ý đến em xuất thân từ đâu.” Khấu Kiệt hơi nhép miệng, nhỏ giọng nói, nghe qua có chút tức giận, nhưng lại chứa đựng sự lo lắng và yêu thương.
Yến Hoài có hơi đỏ mặt, quay đầu sang hướng khác. Trong lòng thầm nói ‘ngàn vạn lần không thể để anh ta nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của mình.’
Không ngờ rằng, ánh mắt của Khấu Kiệt so với người bình thường còn sáng hơn nhiều, đã sớm thu hết vẻ mặt thẹn thùng ấy của cô 囧 vào đáy mắt, chiếu vào hết trong tâm trí rồi.
Nhưng, Khấu Kiệt chỉ hơi cười cười, không nói gì, tâm tình cũng trở nên cực kỳ tốt.
Tuy rằng, có thể còn có những trận chiến đẫm máu đang chờ đợi ở phía trước, điều này đã nằm trong dự cảm của Khấu Kiệt.
Khấu Kiệt khẽ giật giật cơ thể, tránh người qua trước mặt Yến Hoài.
Hai người đều không chuyển động.
Mà vào ngay lúc này, khóa cửa kia nhẹ nhàng xoay chuyển, mở ra.
Ước chừng có khoảng bảy tám tên đàn ông mặc áo đen, hành động cực kỳ nhanh chóng, hướng về phía giường ngủ của Yến Hoài.
Lập tức, bắn loạn xạ vào tấm chăn của cô.
Đó là súng cách âm, được trang bị ống hãm thanh
Nhưng, ngay sau đó những người này liền phát hiện ra điểm không ổn. Lập tức xoay người, nhưng, Yến Hoài và Khấu Kiệt đã phóng ra.
Tựa như sấm chớp, không biết từ khi nào, Yến Hoài đã rút thanh dao ra, hướng về những điểm trí mạng của bọn người đó.
Trong khi đó, một người đàn ông khác đã hướng về phía Yến Hoài, nổ súng.
Yến Hoài lập tức nghiêng người qua, phóng con dao găm đi, ghim chặt vào cánh tay của người đàn ông.
"A!" Người đàn ông thét lên một tiếng thê thảm, khiến những tên đồng bọn còn lại cũng nhất thời sợ hãi, nhưng, cậy vào trong tay mình có súng, bọn chúng lại bắt đầu lao lên chém giết.
Khấu Kiệt hơi lùi về phía sau, tựa vào lưng của Yến Hoài. Lưng là nơi dễ dàng bị đả kích nhiều nhất, bây giờ lưng đối lưng, chứng tỏ hai người này cực kỳ tin tưởng lẫn nhau.
"Mục tiêu của bọn chúng là em, nhất thiết phải cẩn thận!" Khấu Kiệt nhỏ giọng nói, âm lượng kia chỉ có Yến Hoài mới có thể nghe được.
Yến Hoài không nói lời nào, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, nghĩ xem phải ra ngoài bằng cách nào, có thật sự muốn giết chết những người này? Nhưng, nếu bây giờ giết chúng ở đây, thế thì làm sao lưu lại ở Macao này được?
Đưa ánh mắt về phía ban công, nơi đó, là con đường duy nhất có thể trốn thoát?
Không cần phải suy nghĩ sâu xa, những người kia đã lia súng về hai bóng dáng mờ ảo trong bóng tối phía bên này.
Khấu Kiệt kéo Yến Hoài đến gần cửa sổ, tựa vào trên tường.
“Anh giải quyết bọn chúng, em rời khỏi đây trước đi, chờ một lát nữa anh sẽ đuổi kịp em.” Khấu Kiệt nói xong, không biết từ lúc nào trong tay anh lại xuất hiện một con dao găm quân đội, không ngừng kéo dài ra, dài ra.
Yến Hoài nhìn Khấu Kiệt một chút, anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, khiến trái tim Yến Hoài đập rộn cả lên.
"Hắc hắc, không nỡ rời khỏi anh sao? Muốn ở lại cùng với anh?" Khấu Kiệt cười cười, tặng cô một nụ cười sáng rỡ: “Yêu anh thì ở lại đây với anh đi! Ở lại đi, chứng minh là em yêu anh.”
"Anh đi chết đi! Ai thèm thích anh! Con khỉ!” Yến Hoài trừng mắt nhìn anh, làm sao mà đến tận giờ phút này anh ta vẫn chưa chịu tiếp thu. Yến Hoài với mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh nhanh chóng đuổi theo sau đi!” Nói xong, lập tức leo lên cửa sổ, nhảy xuống bên dưới, chậm rãi bò xuống…..
Khấu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, chìa một bàn tay khác ra ngoài, nhìn nhìn một chút.
Trên những ngón tay kia, dính đầy máu tươi.
Bàn tay của Khấu Kiệt sờ sờ lên vết thương trên bụng, nhìn lại lần nữa, nhíu nhíu mày, xoa xoa vết máu lên tấm ga giường.
Trong cơn náo loạn ban nãy, có một viên đạn đã bay thẳng về phía Yến Hoài, là anh đã kéo cô đến gần cửa sổ, hứng trọn viên đạn kia cho cô.
"Hắc hắc, cũng may, cô ấy đã rời khỏi.” Khấu Kiệt cười thầm trong lòng: “Cô bé này, không dùng chiêu khích tướng thì sẽ không chịu nghe lời.” Cười ngây ngô hai giây, ngay sau đó, tròng mắt đen kia lâp tức trở nên sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người đang ở phía trước.
Bọn chúng đang đến gần.
Mình không có súng lục, nhất định sẽ bị bọn chúng giết chết!
Chết tiệt! Khấu Kiệt mắng lên một tiếng, nhảy qua cửa cổ.
"Bang bang bang. . . . . ." Lại thêm một trận bắn loạn xạ.
Thân hình của Khấu Kiệt tựa như một con chim Phi Yến, rơi thẳng xuống bên dưới!
~Hết Chương 35~