Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

Lúc này, Nhạc Không Thượng cũng vừa đi tới cửa.

Cứu tinh, vị cứu tinh! Trong lòng Khấu Kiệt chỉ thốt lên được câu này. Vội vội vàng vàng hướng về phía Nhạc Không Thượng, nói: “Hòa thượng, sống rất tốt đấy chứ!”

"Giặc cỏ chưa chết, hòa thượng cũng phải còn sống, ha ha!" Nhạc Không Thượng bổ nhào về phía Khấu Kiệt, dùng sức vỗ vỗ lên bả vai của anh.

Hòa thượng, giặc cỏ. . . . . . Yến Hoài không nhịn được cười: “Tên của các anh cũng không tệ, một là hòa thượng, một là giặc cỏ!"

Trong giây lát, sắc mặt của Khấu Kiệt liền xanh mét như tàu lá, khóe miệng không ngừng co quắp, không ngờ, biệt danh hồi bé của mình khi được nói ra từ miệng của cô ấy lại mang một sắc thái hoàn toàn khác.

Mà Nhạc Không Thượng cũng cười lên ha hả: "Chị dâu nói không sai, cậu ta là anh hùng giặc cỏ Lâm Xung, còn tôi là sư phá giới Lỗ Trí Thâm đấy!” (QA: Đại khái đây là hai nhân vật khá nổi tiếng trong lịch sự Trung Quốc)

Chị dâu?

Yến Hoài nhất thời đỏ mặt, vội vàng nói: “Không phải vậy, tôi không phải là vợ anh ta!”

"Từ nay về sau là vậy!” Khấu Kiệt lập tức cướp lời: “Tên tiểu tử hòa thượng này nói hay lắm, bà xã, bao giờ thì chúng ta kết hôn?”

". . . . . . Không đứng đắn chút nào!” Yến Hoài ậm ừ một hồi lâu mới nói ra được câu này, trừng mắt nhìn anh, toan vung móng vuốt của mình sang, nhưng, nhìn thấy Nhạc Không Thượng vẫn còn ở đây, cô mới đè xuống cơn kích động trong lòng, xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi lấy chút nước.”

Nhạc Không Thượng nhìn theo bóng lưng của Yến Hoài, vội vã tiến đến gần: “Cậu không muốn sống nữa sao? Vết thương sâu như vậy, viên đạn cũng phát tán ra rồi!”


"Không phải còn có hòa thượng cuồng y thuật này ở đây sao?” Khấu Kiệt cười cười: “Mình sợ cái gì!"

"Rõ là, cậu thật sự không nghiêm chỉnh chút nào!” Nhạc Không Thượng lắc đầu một cái, nhưng, ngay sau đó lại nói: "Đúng rồi, A Ý đã tới. Hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.”

"Mở TV lên cho tớ." Khấu Kiệt khẽ mở miệng, nhíu mày.

Nhạc Không Thượng đi tới, mở lên.

Một tin nóng vừa được phát.

"Theo báo cáo, tập đoàn Dương thị, một trong hai trùm thương mại hàng đầu. Sau đợt kiểm tra chất lượng, trong thực phẩm bị phát hiện có chất gây ung thư với nồng độ cao. Hiện tại, người sáng lập của tập đoàn Dương thị, Dương Giới Thừa đã bị cảnh sát triệu tập điều tra. Song song đó, cổ phiếu của tập đoàn Dương thị cũng tụt dốc nhanh chóng, mà trùm thương mại còn lại, tập đoàn Khấu thị đã vượt lên vị trí thứ nhất nhanh một cách chóng mặt. Phần tin sau sẽ dẫn chúng ta đến cuộc phỏng vấn với Dương Giới Thừa tiên sinh, để xem ngài ấy sẽ giải thích như thế nào."

"Dương tiên sinh, đối với việc lần này thực phẩm trong công ty của ngài có chứa nồng độ chất gây ung thư cao, ngài có ý kiến gì không?”

Lúc này Dương Giới Thừa chỉ mỉm cười, hướng về phía ống kính, nói: “Tập đoàn Dương thị sẽ không bỏ qua lần này, nhất định sẽ tóm được thủ phạm đứng sau, để hắn gánh chịu trách nhiệm pháp lý.”

Nhạc Không Thượng tắt TV đi: “Là cậu làm hay sao?"

"Chỉ cảnh cáo nho nhỏ thôi, hắc hắc.” Khấu Kiệt giật giật môi: “Nhưng lần này, mình muốn biết, là ai dám nhổ lông trên miệng cọp.”

"Đợi lát nữa A Ý đến…” Nhạc Không Thượng còn chưa nói hết, ngoài cửa đã có người tiếp lời: “Mình tới đây!” Thương Truy Ý diện một cây đồ trắng, áo trắng, quần trắng, sải bước đi vào.


"Hình dạng của Diêm Vương thế nào? Có đẹp trai bằng tớ không?” Thương Truy Ý vừa đi vào, đã mở miệng hỏi Khấu Kiệt ngay.

Khấu Kiệt chìa một tay ra, cuộn thành nắm đấm: “Đẹp trai bằng cậu, nhưng thua mình! Ha ha ha!”

Gương mặt của Thương Truy Ý hiện lên đầy vạch đen, cũng biết cậu ta chỉ thích tổn hại người khác.

Mà ngay lúc này đây, Yến Hoài cũng đi vào, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đẹp trai ấy, liền ngẩn người.

Siêu đẹp trai tụ hội?

"Trước kia bọn anh là Tam đại cuồng long trong Tứ đại cuồng long của quân khu Hoa Long, bây giờ đã tề tựu cả rồi.” Khấu Kiệt khẽ nhép miệng.

Thương Truy Ý rút quả đấm lại, ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường.

"Người còn lại là?" Yến Hoài có vẻ hiếu kỳ.

"Không phải em cũng biết ư, cậu ta đang ở thành phố M. Bất quá, ở thành phố M, hình như em là lão đại?" Khấu Kiệt nheo mắt lại.

Yến Hoài ngây ngẩn trong lòng, gương mặt có chút khẩn trương, sợ rằng anh ta đã biết mình là người trong giới hắc đạo, bây giờ anh ta có ý gì?


Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng đều nhìn cô.

"Lăn lộn sương gió, hắc hắc, một cô gái có thể trở thành một vị thị trưởng được người người kính trọng, rất không dễ dàng!" Khấu Kiệt cười cười, nét mặt hiện rõ vẻ nghiêm túc.

"Cám ơn!" Yến Hoài đè xuống cảm giác khẩn trương trong lòng. Không có việc gì cả, vẫn chưa phát hiện ra thân phận khác của mình, cô tự nhủ thầm.

"Hắc hắc, Tứ đại cuồng long?" Nhạc Không Thượng nhìn Khấu Kiệt một chút: “Bộ dạng của cậu bây giờ là sống dở chết dở, đoán chừng ông nội mà nhìn thấy, sẽ đem cậu vào quân khu cấm túc, luyện tập chừng mấy tháng đến nửa năm rồi mới lôi ra!”

"Đi." Khấu Kiệt hét lên một tiếng.

Ngay lúc này, Thương Truy Ý cũng nói: “Hình như có người đã đồng ý đến quân khu thăm ông nội?” Nói xong, còn liếc mắt đưa tình nhìn Khấu Kiệt, thò một bàn tay vào bên dưới ga giường của anh.

"Cút!" Gương mặt của Khấu Kiệt có hơi 囧, lập tức chụp lấy bàn tay của Thương Truy Ý: “Đừng đùa thế này, bạn gái của mình đang nhìn! Cút sang một bên!"

"Điên rồi!" Yến Hoài bĩu môi: "Các anh tiếp tục điên khùng đi!"

"Đúng rồi, Yến Hoài, em mua giúp anh mấy bình rượu?" Khấu Kiệt hướng về phía Yến Hoài cười cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Để ba anh em tốt bọn anh họp mặt một chút.”

"Ừm." Lần này Yến Hoài lại thuận theo ý của anh.

Dẫu sao thì ba anh em bọn họ hình như cũng không dễ dàng gặp được nhau, vào lúc này có thể tâm sự một chút cũng là chuyện tốt. Mà cô có mặt ở đó cũng không biết ăn nói thế nào, huống chi, Khấu Kiệt đã cứu cô, thuận theo ý của anh ta một lần cũng được.

Thương Truy Ý nhìn Yến Hoài rời khỏi, lập tức bước ra, đóng cửa lại. Ba người nhanh chóng tụm lại một chỗ.

Bầu không khí trở nên nặng nề, nghiêm túc hẳn lên.


Khấu Kiệt ngồi trên giường, ra dấu tay, bằng những động tác ấy, bọn họ bắt đầu trao đổi tin tức với nhau như thời vẫn còn ở trong quân đội, cả ba người phối hợp ăn ý, phơi bày ra kẻ đang đứng phía sau.

Lúc này, Yến Hoài đã đi đến hành lang, nhìn qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy ba người bọn họ đang khoa tay múa chân làm gì đó. Cách ra dấu tay ấy, mặc dù cô không hiểu lắm, nhưng, nhất định là có chuyện quan trọng.

"Ken két." Yến Hoài mở cửa ra, bước vào.

Mà lúc này, ba người đàn ông lại đang vui vẻ cười to.

Yến Hoài lắc đầu một cái, để mấy bình rượu xuống.

Nói với Khấu Kiệt: “Để ý đến vết thương của anh một chút, uống rượu không biết có sao không?” Dứt lời, lại chuyển tầm mắt về phía Nhạc Không Thượng, anh ta là bác sỹ, nghe theo anh ta.

"Không có việc gì, mình muốn cậu chết mà!" Nhạc Không Thượng cười sang sảng.

"Con khỉ!” Khấu Kiệt lập tức nhìn anh chằm chằm: "Hòa thượng, cậu đã từng nói, đi tìm ni cô, hắc hắc, đừng quên!"

Ni cô. Yến Hoài cười trộm, nhưng, ngay sau đó liền nói: "Các anh. . . . . ." Còn chưa nói hết lời, điện thoại của Yến Hoài chợt vang lên!

Trái tim của Khấu Kiệt bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt, đó là ai? Nhưng, ngay sau đó lại đè xuống.

Yến Hoài dừng lại, lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi một chút, nhíu mày, ngẩng đầu lên, sắc mặt có hơi kỳ lạ, nói: “Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện với các anh được, các anh cứ tiếp tục tán gẫu." Nói xong, lập tức đi nhanh ra ngoài.

~Hết Chương 37~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận