Khấu Kiệt nhìn nhìn cầu thang bộ một chút: “Anh muốn ôm em đến tận tầng lầu thứ mười chín.” Mặc kệ là Yến Hoài có nghe thấy hay không, chân của anh đã nhấc lên.
"Anh, đừng, anh sẽ rất mệt." Nương theo bước chân của anh, Yến Hoài lo lắng nói.
"Hư." Khấu Kiệt cúi đầu, làn môi mỏng khẽ hôn lên trán của Yến Hoài: “Bây giờ anh chỉ muốn, yêu em nhiều hơn một chút.”
Yêu em nhiều hơn một chút.
Yến Hoài cúi đầu, thật sự mình chưa từng nếm trải cảm giác như vậy. Những lúc ở cùng một chỗ với Triều Trạch, cũng chỉ có công việc, cô chưa từng nhận được một tình yêu thế này…
Khấu Kiệt không nói gì, từ từ đi lên cầu thang.
Tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn. . . . . .
Tầng thứ mười.
Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Hai tay gần như sắp không nâng Yến Hoài lên nổi nữa, tuy rằng cô rất nhẹ. Trước đó anh đã từng leo cầu thang nhiều lần, và mặc dù đã trải qua nhiều đợt huấn luyện, nhưng, leo lên tận tầng mười chín, nhất định mình sẽ kiệt sức.
Nhưng, có thể buông tha sao?
Không muốn buông tha.
"Anh mệt mỏi rồi, thả em xuống, chúng ta cùng đi được không?" Yến Hoài cười cười, bàn tay nhỏ bé kia lại kìm lòng không đậu, vươn lên, lau đi tầng mồ hôi rịn ra trên trán người đàn ông trước mặt.
Khấu Kiệt ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên mình thấy cô ấy lau mồ hôi giúp mình dịu dàng như thế.
Có đánh chết cũng phải leo lên!
Khấu Kiệt đã hạ quyết tâm, giả vờ ung dung nói: “Tin tưởng ông xã của em, nhất định ông xã có thể làm được!” Dứt lời, lại bắt đầu nhấc chân đi tiếp.
Yến Hoài ngẩn người, chỉ có thể nhìn lên con số trên từng tầng lầu, nhịp tim cũng dần dần hòa theo tiết tấu của bước chân anh.
Cho dù là băng tuyết cũng sẽ bị anh hòa tan.
Yến Hoài khóc sụt sùi, vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Khấu Kiệt cười cười: "Ngoan ngoãn, đừng khóc."
"Ừm." Yến Hoài nhỏ giọng trả lời một câu.
Lúc này, có một vài người ra ngoài mua thức ăn khuya, trông thấy một đấng mày râu đang bế một cô gái bé bỏng leo lên cầu thang bộ, tất cả đều nhìn họ với ánh mắt hiếu kỳ, khi hiểu ra rằng người đàn ông ấy muốn bế cô gái kia lên tận tầng lầu trên cao thì cũng không khỏi cảm động, lặng lẽ rời khỏi.
Khấu Kiệt thở hổn hển, không nói gì, tiếp tục nhấc chân leo lên, và đôi tay vẫn ôm chặt lấy Yến Hoài.
"Thả em xuống."
"Không thả."
"Anh mệt lắm rồi." Yến Hoài có chút nức nở.
"Để em xuống, thì cũng đồng nghĩa với việc để xuống toàn bộ thế giới của anh, anh không thả." Giọng nói của anh rất kiên định.
Yến Hoài không lên tiếng, nhưng, trái tim cũng đã nhảy lên đến tận cổ họng. Thật sự rất lo lắng cho anh, sợ anh sẽ cầm cự không nổi. . . . . .
Gì gứ, Yến Hoài, mày nghĩ gì vậy! Yến Hoài hung hăng tự mắng chính mình một câu, rõ ràng anh ấy đã từng trải qua khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng, làm sao lại cầm cự không nổi!
Cuối cùng đã tới tầng thứ mười tám.
Khấu Kiệt mệt đến mức muốn ngã gục xuống, nhưng, vẫn ôm rất chặt, tựa vào tay vịn cầu thang nghỉ ngơi một chút.
Yến Hoài lẳng lặng nghe tiếng hô hấp và nhịp tim của anh, cô vẫn không nhúc nhích. Lòng cô đã xác định chắc chắn, gả cho anh, gả cho người đàn ông này. Người đàn ông có thể ôm mình leo lên tận tầng thứ mười tám, đáng giá để cho mình phó thác cả đời! Mặc kệ là cuối cùng anh ấy có ôm mình lên đến tầng mười chín hay không!
"Hì hì." Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài, cười cười ngây ngô mấy tiếng, sau đó lập tức đi nốt lên tầng lầu cuối cùng.
"Anh có thể!" Khấu Kiệt âm thầm tự nhủ trong lòng, mồ hôi chảy xuống từ trên trán, mái tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng, vẫn ôm chặt lấy ‘bầu trời’ của anh như cũ.
"Bảo bối. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Đến rồi!" Khấu Kiệt nhìn số phòng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một hơi.
"Đúng, đến rồi." Yến Hoài nhảy xuống khỏi ngực anh, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Khấu Kiệt: “Từ nay về sau, em không nổi giận với anh nữa…..”
Khấu Kiệt cười cười, lấy thẻ mở cửa phòng ra, quét xuống, mở ra.
"Đi thôi!" Khấu Kiệt nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn lên gò má của cô.
Yến Hoài đi vào.
Bên trong vô cùng ấm áp, đơn giản.
Rốt cuộc Khấu Kiệt cũng chịu không nổi, lập tức tê liệt ngã nhào xuống ghế sofa.
Thật sự là mình chưa từng làm chuyện như vậy. Yêu, quả thật so với bất kỳ cuộc huấn luyện nào cũng mệt mỏi hơn, cái gì mà huấn luyện bộ đội đặc chủng, huấn huyện sống còn, tất cả đều tránh hết qua một bên đi.
"Ở trong trái tim anh, có thiên đường tình yêu cuả em. . . . . ." Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, Khấu Kiệt nhíu nhíu mày, hơi thở của mình còn chưa kịp trở lại bình thường!
Lúc này, Yến Hoài đã mang đến một ly sữa nóng: "Uống đi! Nghỉ ngơi một chút." Dứt lời, ra hiệu cho anh nghe điện thoại.
Khấu Kiệt gật đầu một cái, móc điện thoại di động ra, trên màn hình, là số điện thoại của Tham mưu trưởng Khấu Đức.
"Ông nội." Khấu Kiệt thay thế bằng giọng nghiêm túc.
~Hết Chương 43~