"Ưm..."
Những tiếng rên kiều suyễn vô thức vang lên giữa khoảng không gian tràn ngập mùi hương ái ân trong căn phòng sang trọng.
Ánh đèn ngủ vàng nhạt nhẹ nhàng phủ xuống đỉnh đầu của người đàn ông, cùng lúc khắc hoạ lên hai thân xác nóng bỏng đang chuẩn bị đắm mình vào một cuộc hoang ái chứa đầy hương tình mật ngọt.
Khuôn mặt nữ nhân lâng lâng sung sướng vì phía dưới hạ thân liên tục bị ngón tay hư hỏng của người đàn ông tác động.
Anh trêu đùa từng cánh hoa mẫn cảm, cứ day day ấn ấn vào là bên trên cô gái lại không thể nào chịu nổi.
Đôi chân thẳng tắp chỉ muốn khép lại, những ngón chân chẳng hiểu sao cứ quắp vào nhau, không thể nào kiểm soát.
"Ưm...Viễn...anh đừng vậy mà..."
Thấy cô nàng sung sướng đến mức thân thể chẳng thể nằm yên, nên ngón tay của người đàn ông lại càng hăng say hành động, anh mân mê, vuốt ve rồi lại day day, lả lướt khắp cả đóa hoa tuyệt sắc.
Trêu đùa bằng tay chưa đủ, anh lại nắm lấy chiếc quần lót dùng thứ ấy cạ cạ vào vật thể nhạy cảm của cô gái khiến cô càng không thể nào chịu nổi phải buộc miệng rên rỉ, nỉ non xin anh đừng hành động "ác" như thế.
Nhưng đối với nam nhân, khi nhìn thấy người phụ nữ của mình bị khoái cảm đánh gục thì lại càng khoái chí, vì điều đó là minh chứng bản lĩnh của một người đàn ông.
Nam nhân càng giỏi chuyện phòng the sẽ càng khiến nữ nhân say đắm, và trái lại đối với phụ nữ cũng sẽ khiến đấng mày râu mê đắm nếu đủ bản lĩnh cùng đối phương "mây mưa" xuyên suốt màn đêm.
Trêu ghẹo hồi lâu, người đàn ông mới chịu lui bàn tay tinh ranh của mình ra ngoài, đồng thời dịch người xuống bên dưới hạ thân của cô gái, nhẹ nhàng dang chân cô qua hai bên để anh quỳ gối vào vị trí chính diện, rồi tay anh lại vén phần tà váy lên cao để nơi tư mật của cô gái được phô bày ra ngay tầm mắt nam nhân.
Không một chút do dự anh liền thẳng tay xé rách thứ cản trở còn nằm thừa thải trên hạ thân cô gái.
Lâm Nhã Tịnh chỉ biết gồng mình lên chờ đợi, chưa bao giờ cô cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Để bảo vệ thân thể, cô chỉ biết dùng bàn tay che đậy nơi nhạy cảm của mình, đôi môi non mềm mím chặt nhưng rồi lại bị người đàn ông tiến tới đặt lên một nụ hôn ngọt ngào lại còn cuồng nhiệt.
Nụ hôn lần này có chút mạnh bạo, anh gặm nhắm từ môi trên rồi lại lui xuống môi dưới, dùng lưỡi tấn công vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt của người phụ nữ, anh càn quét khắp mọi ngóc ngách như thể muốn hòa quyện hai đầu lưỡi thành một.
Phía dưới lại cầm lấy đầu nấm cạ cạ vào vách thịt non mềm, như một màn mở đầu trước khi lâm trận.
Tay còn lại thì vân vê một bên thỏ ngọc, xoa nắn nhiệt tình đẩy cao kích thích.
Qua vài giây sau đó, nhân lúc nụ hôn vẫn còn đang diễn ra, người đàn ông bèn đưa vật nam tính của mình tiến vào khe động ướt át, đã sớm rịn ra xuân thủy trắng trong.
Dù bất ngờ tấn công nhưng Lâm Nhã Tịnh vẫn có thể nhận ra nơi thầm kín bị xâm nhập đột ngột, cô khẽ nhíu mày trong lòng lại căng lên như dây đàn.
Dị vật to lớn từ từ thâm nhập vào mê cung gợi cảm, Chu Chỉ Viễn chỉ cảm thấy thật sự quá khó khăn để di chuyển sâu vào trong vì nơi đó quá đỗi se khít.
Bấy giờ dưỡng khí trong cơ thể của người con gái cũng dần bị nụ hôn đang diễn ra rút cạn thì nam nhân mới chịu rời khỏi đôi môi mật ngọt ấy để tập trung tiến vào hành trình hoang ái cùng bạn đời.
Vẫn là một cảm giác đau đớn từ nơi tư mật nhưng so với lần đầu phá thân vẫn khá hơn nhiều.
Lâm Nhã Tịnh gồng mình chống đỡ, từ từ dung nạp thứ dị vật bành trướng ấy đang tiến sâu vào trong, cô bấu lấy mảnh drap giường đến mức nhăn nhím, cắn nhẹ vành môi dưới và đôi mi tâm tuyệt nhiên chẳng dám mở ra.
Sau khi lâm trận, hai điểm thừa thiếu được giao vào nhau, người đàn ông lại khẽ nhíu mày khi trông thấy biểu cảm của Lâm Nhã Tịnh sao lại không giống với lần đầu tiên anh cùng người phụ nữ kia ân ái, nếu là lần đầu lẽ ra cô phải quằn quại đau đớn, nhưng Lâm Nhã Tịnh thì lại không phản ứng như thế.
Là do cô mạnh mẽ và giỏi chịu đựng ư?
Những suy nghĩ vô tình lướt qua nhưng sau đó người đàn ông vẫn tiếp tục vận động.
Anh nhẹ nhàng luân chuyển phía dưới hạ thân, đưa người phụ nữ của mình đi hết cao trào này lại sang cao trào khác.
Thay đổi không biết bao nhiêu tư thế, trải qua hơn ba tiếng đồng hồ trên giường thì cuộc vui mới được dừng lại.
Lâm Nhã Tịnh vì quá mệt nên đã nhanh chóng thiếp đi ngay sau khi vừa tắm xong.
Riêng người đàn ông lại lặng lẽ rót một ly rượu sau đó mang ra ban công, một mình một ly đứng nhìn màn đêm đen dày đặc trước mắt, nét mặt dường như đang mang nỗi niềm ưu tư nào đó.
Anh nhấp một ngụm rượu nhỏ, tâm trí không ngừng suy nghĩ đến việc tại sao lần ái ân vừa rồi Lâm Nhã Tịnh lại không bị chảy máu.
Theo như anh biết và đã từng được chứng kiến thì nếu là lần đầu người phụ nữ sẽ chảy ra một ít máu, nhưng cô gái của anh thì lại không.
Khi anh đòi hỏi, nhìn ánh mắt của cô cứ như đang ẩn chứa một điều gì đó rất khó nói, cô cảm thấy sợ hãi khi gần gũi với anh chứ không phải là cảm giác sung sướng tràn đầy hưng phấn.
Người phụ nữ của anh đã không còn trong trắng sao?
Nhưng người có được lần đầu của cô là ai mới được? Tại sao anh cứ mãi bâng khuâng vì điều đó? Tại sao anh đã từng điều tra về cô nhưng đến giờ vẫn còn quá nhiều điều khiến anh bỡ ngỡ.1
"Tiểu Tịnh, tại sao lần đầu của em lại không phải là anh chứ?"
Thầm tự nhủ một câu trong lòng, Chu Chí Viễn liền nốc cạn ly rượu sau đó quay trở vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo cửa kính ngăn cách lại, anh mang cất chiếc ly sau đó mới lên giường cùng cô gái của mình.
Nhìn cô ngủ say, nét mặt thơ ngây như một đứa trẻ làm anh cũng cảm thấy yên bình biết bao! Kéo chăn đắp ngay ngắn lên người cô rồi mới nằm xuống, anh vẫn ôm người con gái như mọi ngày, mang đến cho cô cảm giác có được an toàn.
Để màn đêm nhẹ nhàng trôi qua!.