Khi Lâm Nhã Tịnh tỉnh dậy đã là lúc ngoài trời vừa hửng sáng.
Những giọt sương long lanh nhẹ nhàng đọng lại nơi tán lá xanh mướt, mang đến bầu không khí trong lành lại bình yên.
Trời sắp bước sang đông nên nhiệt độ xuống thấp, trong căn phòng bệnh bấy giờ cũng chỉ khá hơn bên ngoài một chút.
Tuy vậy nhưng đôi bàn tay của cô gái vẫn truyền đến cảm giác ấm áp, điều đó khiến cô có chút thắc mắc.
Đến khi nhìn xuống thì cũng hiểu được lí do là vì bàn tay nhỏ nhắn của cô đã được nằm gọn trong lòng tay của người đàn ông thì sao có thể nào lạnh được.
Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng đã biết được bản thân đang ở đâu, và điểm nhìn sau cùng vẫn là hình ảnh của nam nhân ấy.
Anh đã ngủ gật ngay bên cạnh giường bệnh của cô, cả đôi bàn tay anh đều giữ chặt lấy tay cô, như thể sợ cô sẽ đi mất.
Anh là chồng của cô đây sao? Nhưng sao cô vẫn không có một chút ấn tượng nào về anh trong tâm trí.
Rốt cuộc thì phải thế nào cô mới nhớ ra mọi chuyện? Giờ đây cô phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào mới đúng? Tất cả sự việc vừa diễn ra đều quá bất ngờ, cô cảm thấy không quen cũng không tìm được cảm giác gì thân thuộc hay đặc biệt thì phải làm sao mới được đây?
Vừa tỉnh dậy thì hàng tá câu hỏi lại xuất hiện khiến tâm trí cô gái rối bời.
Cô gượng người ngồi dậy, nhưng vẫn không rút tay ra khỏi tay người đàn ông vì sợ sẽ làm anh thức giấc, nhưng nào ngờ khi cô chỉ vừa động đậy thôi thì Chu Chí Viễn đã giật mình tỉnh dậy, đồng thời giữ chặt lấy bàn tay của Lâm Nhã Tịnh hơn nữa, như sợ cô sẽ thật sự đi mất.
"Em tỉnh rồi à? Em thấy trong người thế nào, đầu có còn đau nữa không?"
Thấy Lâm Nhã Tịnh đã tỉnh lại, còn đang ngồi ngay ngắn trên giường rồi thì Chu Chí Viễn liền lo lắng hỏi thăm đủ điều, nơi bàn tay vẫn chưa một giây nào buông tay cô ra.
Thế nhưng Lâm Nhã Tịnh lại không trả lời mà chỉ khẽ lắc đầu, thay cho lời nói cô đã không sao nữa.
"Em đã nhớ ra anh là ai chưa?"
"..."
Cô gái lại lắc đầu, ánh mắt đã hiện rõ u buồn lẫn thất vọng, thậm chí cô còn không dám nhìn anh mà đã cúi gầm mặt xuống, trốn tránh ánh mắt đầy hi vọng của người đàn ông.
Biết cô gái của mình đang buồn, Chu Chí Viễn thật sự rất xót xa.
Tuy cô vẫn chưa nhớ ra được gì nhưng anh cũng không vội vàng, vì ít ra giờ đây anh đã được ở bên cạnh cô.
Anh sẽ dành tất cả thời gian để chăm sóc cho cô, giúp cô từ từ nhớ lại mọi chuyện.
"Không sao cả, đến một lúc nào đó ký ức sẽ được khơi dậy thôi.
Em đừng cố gắng suy nghĩ nếu không lại đau đầu nữa đấy.
Từ giờ có anh rồi, anh sẽ ở bên cạnh che chở cho em, dù có không nhớ lại cũng không sao, em đừng lo lắng!"
Tuyến giọng của người đàn ông tuyệt nhiên chỉ có thể ngọt ngào và nhẹ nhàng nhất với mỗi một mình Lâm Nhã Tịnh.
Đến cả cái xoa đầu cưng chiều anh đang dành cho cô cũng chỉ duy nhất một mình cô có được.
"Anh...là chồng của em thật sao?"
Đến lúc này thì Lâm Nhã tịnh mới ngẩng mặt lên nhìn Chu Chí Viễn, đồng thời khẽ hỏi một câu, và ngay sau đó cô đã nhận được nụ cười trìu mến của anh.
"Em tự nghĩ xem, có người đàn ông nào muốn lợi dụng em mà lại để yên mặc em năm lần bảy lượt cho ăn hành không? Em xem, em còn đánh anh bể đầu nữa, nhưng đến một lời nói nặng anh cũng chưa từng nói ra với em mà.
Chỉ có một người chồng hết lòng hết dạ yêu thương người phụ nữ của mình thì mới ôn nhu như thế thôi, em hiểu không?"
"Nhưng lúc đầu anh vẫn chưa chắc chắn em là vợ anh đâu mà đúng không?"
"Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy em, anh vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng sau khi điều tra được thông tin của em và âm thầm bám theo em suốt cả buổi làm tại nhà hàng, rồi đến lần chạm mặt thứ hai, qua cách nói chuyện của em thì trực giác đã mách bảo rằng em chính là tiểu Tịnh của anh."
"Anh điều tra rồi theo dõi em từ ở chỗ làm luôn hả?"
"Đúng vậy! Anh đi tìm vợ của anh mà, chắc là không có làm sai đâu ha!"
Trước sự ngạc nhiên của cô gái, người đàn ông lại điềm đạm trả lời, sau đó còn cong môi mỉm cười.
Nhìn nét mặt ngây ngô đáng yêu của cô mà anh chỉ muốn lao đến hôn ngay một cái, tiếc là bây giờ cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ở anh nên dĩ nhiễn sẽ còn cảm thấy xa lạ, anh mà làm càng cô sẽ sợ rồi cho anh ăn đấm nữa thì thật oan uổng.
Nghĩ vậy nên dù có muốn hôn thế nào thì anh cũng đành phải nén xuống.
"Nhưng mà em vẫn chưa nhớ ra gì cả...Bây giờ phải làm sao thì mới đúng? Em không biết..."
Lâm Nhã Tịnh nhíu mày, giương đôi mắt rối ren nhìn người đàn ông để tìm ra hồi đáp cho những thắc mắc rối bời trong lòng.
"Thì dĩ nhiên là chúng ta phải sống chung với nhau để anh còn chăm sóc cho em nữa chứ!"
"Vậy có ổn không?"
Cô gái do dự hỏi lại, nhưng chỉ thấy Chu Chí Viễn đã bật cười, rồi anh lại đưa tay tới xoa xoa đầu cô.
"Vợ chồng sống chung nhà thì có gì đâu mà không ổn hả cô nương!"
"Vậy ở nhà em hay nhà của anh? Mà anh tên gì?"
Lâm Nhã Tịnh tiếp tục ngây ngô hỏi thêm hai câu khiến người đàn ông đột nhiên dở khóc dở cười.
Gặp nhau hai lần, tính ra ở chung cũng đã được một đêm, nói chuyện với nhau trên dưới hơn trăm câu mà đến giờ cô vẫn chưa biết anh tên gì thì còn gì hài hước hơn nữa đâu.
"Anh tên Viễn, Chu Chí Viễn.
Trước đây em hay gọi anh là ác ma bá đạo, mắng anh ngang ngược đủ kiểu hết."
"Vậy hả! Vậy sau này chúng ta sẽ ở đâu?"
"Anh muốn nghe em nói trước, em muốn ở đâu?"
"Vẫn ở chỗ cũ, vì tiền nhà em đã trả trước một tháng rồi.
Với lại em cũng quen ở đó, không muốn chuyển sang nơi khác."
Như đã có chuẩn bị từ trước nên Chu Chí Viễn vừa hỏi xong thì cô đã lập tức trả lời ngay.
Và dĩ nhiên người đàn ông ấy cũng sẽ chiều cô hết mức.
Vả lại hiện tại anh vẫn còn có một vấn đề cần giải quyết gấp cho xong trước khi cô nhớ ra mọi chuyện.
"Vậy thì theo ý của em đi, từ giờ nơi ấy sẽ là tổ ấm nhỏ của chúng ta!".