! !
Tô Tô tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra.
Cô sững sờ nhìn bàn tay của mình… vừa rồi luồng sáng trắng đó chỉ có cô nhìn thấy, những người khác không có phản ứng gì.
Luồng sáng trắng nhập vào cơ thể con rắn đen, sau đó nó mở mắt, từ sắp chết trở nên sống động.
Một ý niệm không thể tưởng tượng nổi dâng lên trong đầu.
Nghe nói như thế, Lâm Vi Nhiên đang đứng lên lại ngồi xuống, cuối cùng cũng không nói điều gì.
Tư Triết hờ hững liếc nhìn trò khôi hài phía sau, móc bản đồ ra: "Vi Nhiên, xem lộ trình ngày mai đi.
"
Lâm Vi Nhiên lập tức bị thu hút sự chú ý.
! !
Trong rừng cây tối đen.
Tô Tô bị che miệng đè lên cây, tay chân giãy giụa, không đẩy nổi Ngô Chí đang đè lên người mình.
"Ưm ưm ưm ưm!"
Cút đi! Đừng chạm vào tôi!
Lời cô nói không lọt ra một chữ, nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên má, rơi xuống tay tên ác ôn, nhưng không khơi dậy chút thương hại nào trong lòng đối phương.
Ban đầu anh ta muốn nói chuyện tử tế, nhưng sự từ chối cộng với diễn biến hiện tại! Ngô Chí lập tức cảm thấy, đây là một thời điểm tốt.
"Tôi biết cô không muốn đi theo tôi, nhưng đây là tận thế, có cách gì khác không?"
Tên ác ôn đang dùng một tay cởi thắt lưng, tay kia bịt chặt miệng Tô Tô.
"Không sao, lát nữa cô sẽ cam tâm tình nguyện đi cùng tôi thôi.
"
Gạo nấu thành cơm, anh ta xem cô còn già mồm cãi láo cái gì!
Cảnh này giống như kiếp trước, nhưng cũng không giống.
Tô Tô rất rõ ràng, cô có lẽ không còn chờ được con rắn độc đã cứu mình.
Trong lúc tuyệt vọng, cô nhân lúc Ngô Chí cởi thắt lưng, cắn mạnh vào tay anh ta.
“A!”
Ngô Chí đau đớn buông tay, cô gái bị giam giữ đã như con lươn trơn tuột thoát ra ngoài.
Đau đớn chỉ làm cho anh ta buông lỏng vài giây, tỉnh táo lại, anh ta liền sải bước lớn để đuổi theo, một đôi bàn tay to sắp hung ác kéo lấy tóc Tô Tô! Trong thời khắc mấu chốt, ai cũng không nghe được tiếng sột soạt rất nhỏ phát ra từ trong bụi cỏ bên chân.
Dường như có thứ gì đó đang bò bên trong.
“A a a a a a!!”
Tiếng kêu thảm thiết còn nghiêm trọng hơn vừa rồi vang tận mây xanh, làm một đám chim đang nghỉ ngơi giật mình bay tán loạn.
“Rắn! Có rắn!”
Ngô Chí cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt bò qua chân, lập tức mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội.
Anh ta không còn bận tâm đến Tô Tô, cuống cuồng xắn ống quần, sờ thấy dấu răng rắn cắn trên mắt cá.
Xong rồi, không phải là rắn độc đấy chứ?
Anh ta vội ngẩng đầu lên, chỉ vào Tô Tô đang trốn bên cạnh, vài từ rít qua kẽ răng.
“Lại đây! Hút máu độc ra cho ông đây!”
Dưới ánh trăng, Tô Tô kinh hãi nhìn anh ta, phát hiện chỉ trong vài giây, trên trán Ngô Chí đã đổ mồ hôi to bằng hạt đậu, ngay cả giọng nói cũng yếu đi nhiều.
Diễn biến giống hệt kiếp trước!
Nếu như con rắn cắn anh ta là cùng một con, như vậy thì qua mười giây nữa, môi Ngô Chí sẽ tím tái, ngã xuống đất co quắp không dậy nổi!
Cô quá lâu không có động tĩnh, Ngô Chí tức giận đến mức đầu óc choáng váng, muốn nhấc chân kéo cô tới, nhưng mơ hồ cảm thấy bước chân cũng loạng choạng.
Cắn anh ta, chẳng lẽ là rắn độc cực độc?
Ngô Chí ở nông thôn đã từng thấy có người bị rắn độc cắn, tối đó đã chết.
Bịch!
Tô Tô nhìn Ngô Chí ngã trên mặt đất, đôi mắt nhỏ của hắn ta lúc này mở to hết cỡ, đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Hút ra cho tao, hút ra cho tao!"
Cô gái xinh đẹp yếu đuối, từng bước từng bước lùi về phía sau, ngày càng xa người đàn ông đang rất cần giúp đỡ.