Bà Xã, Ngoan Nào!

Edit: Nhi Nguyen

Beta: Chicken Soup

An Thần biểu tình nhàn nhạt không có thay đổi, nhưng là trong mắt anh
ẩn một chút điểm tích tụ thành băng, đó là lệ khí nồng đậm!

An Thần mới nói xong, thủ hạ cầm hình cụ đi lên trước, Bân Tử đoạt lấy một cây đao, ánh mắt sâu thẩm hướng nơi người đàn ông đang nằm trên
người Nhiễm Mạn sờ loạn.

Ánh mắt hoảng sợ nhìn Bân Tử, rất muốn phản kháng, nhưng lại chỉ có thể xụi lơ, mắt thấy dao găm hướng mình vung tới, mắt tối sầm, ngất đi!

Tự mình thu thập mấy tên khốn kiếp dám khi dễ người phụ nữ của anh, tâm
tình của Bân Tử vô cùng thoải, sau đó nghiêm túc đem đôi tay tiêu trừ
độc, lấy khăn lông chầm chậm lau khô tay.

"Hừ, dám cùng Ám Dạ đối nghịch, không biết sống chết!".

Thật sự, Bân Tử anh, thề, cùng Ám Dạ đối nghịch, sẽ không có kết quả
tốt. Lại không nói mấy anh em này của bọn họ, anh em đứng phía sau từng
hàng ai ai cũng đều thân thủ bất phàm.

Nhiễm Mạn ở bên trong biệt thự nhỏ, từng miếng từng miếng hưởng thụ sự
phục vụ Tô Thiển, tự tay gọt xong táo, hơi híp mắt: "Cậu làm sao vậy? Đã nhiều ngày như vậy còn nản lòng, nản chí sao?".

Nhiễm Mạn lười biếng ngước đôi mắt lên, miệng sưng hét lên: "Bân Tử
tên khốn kia, anh ta ép buộc tớ làm người phụ nữ của anh ta!".

Mỗi ngày vừa có thời gian anh đều chạy đến biệt thự nhỏ cưỡng hôn cô, không, không tính là hôn, đơn giản là gặm!

Cằm của Tô Thiển nhất thời rơi trên mặt đất, miệng bởi vì giật mình mà mở to không thể nói, Nhiễm Mạn VS Bân Tử?

Khóe miệng giật giật, còn nhớ rõ lần trước bởi vì hiểu lầm đem cô ấy
cùng Bân Tử ở chung một chỗ, hai người không phải ghét nhau sao?

Quả nhiên, tin tức của cô thật sự là quá thiếu rồi, sớm muộn gì có một ngày sẽ chết bởi vì thiếu thông tin!

"Cái thế giới này quá không bình thường!". Nhìn chằm chằm cái miệng vừa đỏ vừa sưng của Nhiễm Mạn, rắc rắc một tiếng, Tô Thiển lại cắn
một miếng táo lớn.

*****

Pằng —

An Thần tức giận đem tờ báo lá cải cầm trong tay ném ở trên bàn, sắc mặt âm trầm tới cực điểm!

Vũ Khiết đứng ở một bên, không dám thở mạnh một, sống lưng đều rung
rung lạnh cả người, hung hăng cắn môi sao, cô lại vô ý như vậy, phần
báo cáo này nhìn xong nên phá hủy, thế nào còn rơi trong tay xuống lão
Đại!

"Tại sao không nói?". Thanh âm của anh lạnh lùng, mang theo vài phần ác độc.

"Lão Đại, cô bé phía trên chỉ là cùng chị dâu có mấy phần giống, không có mặt, hẳn không phải là cô ấy đâu!".

Dấu hiệu trước khi nổi giận của An Thần.

Vũ Khiết cứng đờ, có chút không tự nhiên cúi đầu!

An Thần nắm quả đấm thật chặt, hơi thở phun ra hừ lạnh: " Đứng chờ tôi ở trên sân thượng đi, tôi không gọi không cho phép xuống!".

Sắc mặt của Vũ Khiết nhanh chóng tái nhợt, ông trời, ông trời cứu tôi đi!!!

Cơn ác mộng của cô! Vũ Khiết cô không sợ trời không sợ đất, chính là sợ độ cao! Hu hu...

Nắm áo khoác lên, An Thần giận đùng đùng hướng biệt thự xông ra.

Tô Thiển đang rảnh rỗi đi dạo chung quanh các diễn đàn, những tun tức
nóng bỏng, và những lời bình luận không được lành mạnh cùng với những
tiêu điểm nóng hổi được tô đỏ ở đầu trang.

Chợt, cửa phòng bị đá văng ra, sợ tới mức tay Tô Thiển đang nắm con chuột run lên bần bật.

Ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa, mặt An Thần đen thui, sắc mặt đang viết rõ bốn chữ to — tôi rất khó chịu!

Ngơ ngác nhìn bộ dáng toát ra hơi thở lạnh băng của An Thần, thầm nghĩ, sao lại giận như vậy?

An Thần bước nhanh đi tới trước mặt của Tô Thiển, cả người cũng tản mát
ra hơi thở lạnh như băng, khiến Tô Thiển nhớ lại hình ảnh một năm trước
kia của An Thần, khát máu, lãnh khốc!

Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt, có chút lo lắng hỏi: "An Thần, anh làm sao vậy?".

"Ngày em bị bắt cóc đó, là đi đâu vậy?".

Giọng nói kia, mang theo thật sự chất vấn, Tô Thiển không hiểu, cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, sao giờ anh lại muốn biết.

"Không phải cũng nói qua cho anh sao?". Dừng một chút, đi tới bên
giường ngồi xuống: "Đi dạo khắp nơi, sau lại đụng phải hai người bạn,
liền cùng nhau ăn cơm tối, sau đó anh cũng biết rồi.".

An Thần mày khẽ nhảy lên một cái, ngữ điệu vẫn lạnh như băng kinh người như cũ: "Bạn? Là vị Vạn tiên sinh kia sao?".

Sắc mặt Tô Thiển cứng đờ, tiếp theo buông lỏng nâng khóe môi lên, mặt
tràn đầy tươi cười: "Anh cũng đã biết, cần gì hỏi em nữa? An tiên sinh,
anh là thăm dò em sao?".

An tiên sinh? Tiếng gọi lạnh nhạt như vậy, đây tuyệt đối là dấu hiệu trước khi Tô Thiển nổi giận.

Anh giận đùng đùng trở lại, tuy vậy chủ yếu là tự giận chính
mình, chính là chỉ tới hỏi cô cái này sao? Giọng nói kia cùng lời lẽ,
rõ ràng liền lộ ra mình hoàn toàn không hề tin tưởng cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui