Edit+beta: icon
Thật ra, An Thần chính là thích xem dáng vẻ ngượng ngùng của cô, anh
vừa động thân, vừa dùng tay nâng cằm xinh đẹp của cô, buộc cô phải nhìn
vào mắt mình.
"Thoải mái không?"
Anh nâng khóe môi tà mị cười xấu xa.
Tô Thiển cặp mắt có chút mê ly, nghe được câu hỏi của anh, cắn chặt dưới môi.
"Thoải mái hay không?"
An Thần nhất quyết không tha, cúi đầu, cắn vành tai của cô, đó là chỗ
mẫn cảm nhất của cô, mỗi khi như thế, cô thật không thể nào nói được lời nào rõ ràng.
Quả nhiên, cảm giác tê tại làm cô khẽ rên lên.
Từng tiếng rên rỉ giống như vuốt mèo hành hạ tim gan của An Thần mà cô ở bên chứa tâm cũng nhộn nhạo không thôi.
"Bảo bối, thoải mái hay không?".
Phía dưới động thân sâu vào trong, miệng lưỡi vẫn còn nơi vành tay của
cô mà liếm láp không ngừng, đem hết toàn bộ kĩ xảo mà đòi hỏi dụ dỗ cô.
"Ừ....".
Cô than nhẹ, cái đầu vùi thật sâu vào lồng ngực của anh, ngượng ngùng,
anh chính là một tên xấu xa,cái gì cũng có thể nói ra ngoài, cũng không
ngượng ngùng.
An Thần chính là thích cô bộ dạng này, bộ dáng của cô vợ nhỏ bị oan ức này đâu phải dễ thấy.
"Bảo bối, anh muốn nghe em nói em yêu anh.".
Anh cực kỳ thích nghe ba chữ này, mà từ miệng Tô Thiển nói ra có thể so với nhạc khúc trên trời.
"Ừ......".
Cô nhẹ ừ, bị anh giày vò như rơi vào trong sương mù, không còn nghe rõ anh đang nói gì.
"Không phải ừ, nói, Tô Thiển yêu An Thần, mau!"
Tô Thiển hừ hừ hai tiếng, chỉ là ôm hông của anh bất mãn nhíu mày, nhăn nhó.
"Em mà không nói thì anh sẽ làm cho em ba ngày không xuống giường được, chịu không?”
Thanh âm của anh mang theo uy hiếp cùng đe dọa, ba ngày không xuống
giường được, không cần hoài nghi năng lực của anh, anh tuyệt đối có thể
nói được làm được.
Tô Thiển chợt tỉnh, lạnh cả sống lưng, người này thật ác mà.
"An Thần, em yêu anh.".
Cô mới bò dậy sau khi bệnh, qua một ngày thật cũng không nhớ tới dù là một ít.
Nhất thời, An Thần trong lòng ăn một loại mật ngọt ngào, mi mắt cong lên, thật không thể nào mà giấu được vui mừng mà.
"Anh cũng yêu em, bảo bối của anh”
Cúi đầu, hung hăng bắt được viên Tiểu Anh Đào kia mân mê, tùy ý chiếm đoạt không khí trong miệng cô.
Ngoài cửa sổ, trăng thanh gió mát, bên trong phòng, cảnh xuân nhộn nhạo.
Thế giới, một mảnh hài hòa!
An Thần anh không biết dịu dàng à!!
"Bà xã, uống li sữa tươi nè!”
Sáng sớm thức dậy, An Thần tâm tình cực tốt, tinh thần phấn chấn đưa một ly sữa tươi âm ấm cho Tô Thiển ngồi bên cạnh, dáng vẻ thật đáng yêu.
Tô Thiển nhận lấy sữa tươi, uống một hớp, bình tĩnh phun ra một câu “Cút”
"Bà xã, đừng giận mà sau này anh nhất định sẽ cố gắng kiềm chế”
Lại nói, tối hôm qua An Thần muốn cô không dưới ba lần, giày vò đến nửa
đêm mới ngủ, buổi sáng tỉnh lại, toàn thân cũng chua xót đau đớn hết
sức.
"Ai là bà xã của anh, tôi không quen anh nha”
Cô thật không muốn quen biết người này, nếu là thời gian có thể quay đầu lại hẳn là tốt, nhìn thấy anh chính xác núp xa xa, nửa điểm không cho
anh cơ hội.
Lời này cũng không làm An Thần lập tức lo lắng.
“Bà xã, em là bà xã của anh, em đừng có mà không thừa nhận, tờ giấy màu
hồng kia ở đâu, em còn muốn ăn vạ sao, hơn nữa không có giấy chứng nhận
kia thì em cũng đừng mong không thừa nhận nha”
Cô là của anh, ngay từ mười một năm trước liền bị anh đóng dấu chủ quyền.
May mà trên đó còn chưa dán là “đồ đặc biệt của An Thần”
Tô Thiển liếc anh một cái, hừ lạnh: "Kết hôn còn có thể ly hôn mà, hơn
nữa lúc kết hôn tôi không được tỉnh táo cho lắm, anh đừng nói theo dạng
này như thật nha!”
Cô lại không thể biết được giấy hôn thú là thực hay giả, ai mà biết người này có mang đồ giả đến lừa cô không?
Một lão đại xã hội đen, lăn lộn nhiều năm không lẽ không có bằng chứng nào.
"Em dám!”
Vừa nghe hai chữ ly hôn, cả người An Thần cũng xù lông rồi, thật nổi giận lên rồi.
Cô nàng này muốn chết mà…….
"Tôi làm sao lại không dám, An Thần, bà đây muốn ly hôn với anh đó là ly hôn, ly hôn…….”
Giơ cánh tay lên, vung mạnh trên người anh đấm, trong miệng còn không phục kêu la.
Quản gia, người giúp việc đứng một bên, mồ hôi rơi thi nhau, thi nhau chảy xuống.
Bà cô này có phúc mà không biết hưởng, còn đòi ly hôn với Ám Dạ Vương nữa chứ.
“Cô nàng chết tiệt này, em muốn chết mà” An Thần lạnh lùng, cô đang nổi
giận cùng mình khua môi múa mép. Từng cơn, từng cơn tức giận phát ra
ngoài, đem cả người cô nằm rạp trên đùi mình, dùng tay mà đánh mông cô.
Một cái rồi một cái, cô bị đánh đến sợ hãi, kêu la liên tiếp, dùng móng
tay sắc nhọn của mình mà đâm vào da thịt trên cánh tay của anh.
Phì, thật không nể mặt quá mà, trước mặt bao nhiêu người làm, mà dám đánh mông cô, thật là quá đáng mà.