Bà Xã, Ngoan Nào!

Tắm một cái, lại chui vào chăn, lấy điện thoại ở trên đầu giường, lâu lâu lại nhìn thời gian, không biết cô đang đợi cái gì.

Ngồi ở đầu giường, mắt chăm chú nhìn cửa chằm chằm, một giờ đã qua, hai giờ đã qua.

Nửa đêm trôi qua, Tô Thiển rốt cuộc không chịu đựng được, ngã trên chiếc giường lớn, buổi sáng tỉnh lại, theo thói quen lấy tay sờ vào bên cạnh, trống rỗng, giật mình liền tỉnh ngủ.

Nhìn chút đồng hồ báo thức, mới sáu giờ, bên cạnh còn có hơi ấm.

Tối hôm qua, anh có về, sáng lại đi sớm nha.

Không biết vì sao, Tô Thiển lỗ mũi ê ẩm, liền muốn khóc.

Mạnh tay lau nước mắt, mắng “khốn kiếp!!!!!”

Cả ngày đều như vậy, giao cho người giúp việc chăm sóc cô thật tốt, còn

bóng dáng anh thì mất tăm không thấy, nữa đêm chờ Tô Thiển ngủ quên thì
mới trở về, sáng lại đi thậy sớm không đợi cô dậy.

Vừa mới bắt đầu hai ngày, Tô Thiển còn nhịn được, liên tiếp một tuần lễ
đã qua, Tô Thiển rốt cuộc không chịu nổi, níu lấy cổ áo của quản gia
rống to: "An Thần đâu? Ah tên khốn kiếp ấy đâu?”

Đem cô ra mắng chửi, hò hét hung dữ xong rồi thì không quan tâm, chăm sóc nữa sao?

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đại khái đang làm việc, hay tự cô đi tìm cậu ấy đi!”

Thanh âm Dư quản gia, run run, mấy ngày này,thiếu gia với thiếu phu nhân sao mà giống như muốn anh thịt người vậy nè.

Tô Thiển nổi đóa, cô mới không đi tìm anh, vậy mới là không có mặt mũi.


Dù sao đi nữa, cô không có sai, sao muốn cô tới tìm anh chứ.

Trong cơn tức giận, Tô Thiển chạy đến nhà Nhiễm Mạn, thấy phải bộ dáng thở phì phò này, Nhiễm Mạn rất sửng sốt.

"Ơ, ơ ơ, Tô đại tiểu thư của chúng ta, rõ ràng sắp nổ tung rồi.".

Cô cô này, không phải luôn luôn có cái bộ dáng này!

" Tức chết bà mà, tức chết bà mà, tên khốn kiếp An Thần kia tôi hận không thể giết chết anh."

Tô Thiển phát điên, nắm Hôi Thái Lang lên trên ghế sa lon đâm loạn xạ.

Nhiễm Mạn cuối cùng hiểu được, sờ trên trán đổ mồ hôi, than thở: "không
phải chuyện lần trước chơi súng chứ, hai người vẫn còn gây nhau tới giờ
sao?”

Tô Thiển lập tức nhảy dựng lên phản bác: "Tên khốn kiếp kia, dữ cũng
hung dữ rồi, mắng cũng mắng rồi, dám chơi trò mất tích với mình nữa chứ, làm mình không có nơi để trút giận”

Tiếp tục đối với Hôi Thái Lang đâm, đâm, đâm, thật vừa đúng lúc, đâm vào ngay đường chỉ nối liền rách bung ra một mảng lớn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận